Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 206

Ngự hoa viên này lớn hơn rất nhiều so với hoa viên trong ohủ tướng quân, phong cảnh vô cùng đẹp với những rặng liễu rực rỡ, trăm hoa đua nở.

Lá xanh rũ xuống in bóng trên mặt hồ nơi có những bông hoa sen đang khoe sắc dịu dàng.

Thẩm Nguyệt bước đi thong thả dọc theo con đường rợp bóng liễu rũ cùng với Tần Như Lương.

Nơi này dường như khiến nàng cảm thấy có chút quen thuộc nhưng nàng không thể nói cụ thể được.

Trong lúc đang đi về phía trước, Tần Như Lương đột nhiên nói: “Nếu như còn đi nữa thì sẽ tới hậu cung”.

Thẩm Nguyệt cũng dừng lại.

Sau đó Thẩm Nguyệt lại đi một con đường khác, ngắm nhìn những phong cảnh đẹp khác nhau trên đường. Hôm nay mới thần kỳ làm sao, Tần Như Lương lại vô cùng kiên nhẫn đi cùng nàng.

Bọn họ đang đi trên một con đường ngô đồng, hai bên đường trồng những hàng cây ngô đồng san sát nhau.

Mùa này chưa phải là mùa hoa ngô đồng tàn, những cánh hoa ngô đồng màu tím lững lờ bay theo gió, tỏa ra hương thơm man mát trong không khí.


Ngẩng đầu lên nhìn thì có thể thấy cả con đường đều rợp bóng hoa tím vô cùng xinh đẹp.

Thẩm Nguyệt dừng lại ở ngã ba đường, ngẩng đầu nhìn lên.

Ánh nắng chiếu rọi qua những bông hoa được kết thành chùm rồi nhẹ nhàng chiếu lên người nàng. Tần Như Lương tĩnh tâm, bất giác cảm thấy nàng trông rất dịu dàng thản nhiên.

Cứ như thể thời gian cũng trôi chậm lại khi đi qua nàng.

Lúc này lại đột nhiên có tiếng đọc sách truyền vào tai Thẩm Nguyệt, từ bên kia ngã ba đường truyền đến.

“Đó là nơi nào?”, Thẩm Nguyệt hỏi, tất nhiên là đang hỏi về vị trí bên kia ngã ba đường.

Đi được vài bước thì bọn họ mới phát hiện ra một cung điện nằm khuất phía sau hàng cây ngô đồng, Tần Như Lương nói rằng cung điện đó là Viện Thái Học nơi các hoàng tử công chúa được thái phó cùng các đại học sĩ trong triều dạy học.

Trong điện sáng sủa sạch sẽ, có thể nhìn thấy được các hoàng tử công chúa đẹp đẽ quý giá đang ngồi học hết sức ngay ngắn, thẳng lưng ung dung đọc sách.


Thẩm Nguyệt nhìn qua cửa sổ thì thấy những bóng hoa rơi xuống, sau đó lại nhìn thấy một người đàn ông đang đứng cầm quyển sách trên tay. Người đàn ông mặc quan bào màu tím, tóc buộc sau đầu, hắn cầm quyển sách trên tay thong thả bước đi trong điện.

Cách bước đi của hắn thong thả, tay áo bồng bềnh nhẹ nhàng di chuyển, dáng người cao thanh mảnh kia khiến cho nàng bất giác nhớ lại một hình bóng nào đó trong tâm trí.

Thẩm Nguyệt nghĩ chắc đó là một vị sư phụ nào đó.

Nhưng bóng lưng kia lại có chút quen thuộc không thể giải thích được.

Thẩm Nguyệt cứ đứng đó nhìn vào cửa sổ một lúc, muốn đợi người kia quay đầu lại xem người có bóng lưng phong hoa tuyệt đại này sẽ có gương mặt như thế nào.

Nhưng người kia vẫn đứng quay lưng về phía nàng, không chịu quay đầu lại.

Thẩm Nguyệt không khỏi nhìn chằm chằm vào vị sư phụ đứng trong điện, sau đó hỏi Tần Như Lương: “Đó là ai?”

Tần Như Lương cảm thấy hơi nghẹn họng.

Ngay cả hắn mà nàng cũng không nhớ, xem ra Thẩm Nguyệt đã mất đi rất nhiều ký ức trước kia.

Tần Như Lương liếc mắt nhìn người trong điện, mím môi nói: “Đại học sĩ”.

“Trông hắn thế nào?”, Thẩm Nguyệt lại hỏi.

Bình Luận (0)
Comment