Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 208

Tần Như Lương im lặng một lúc, sau đó chắp tay nói: “Thần nghĩ nàng thật sự mất trí nhớ”.

Tần Như Lương biết rõ Thẩm Nguyệt ở phủ tướng quân có bộ dáng thế nào, chẳng những tính cách thay đổi rất nhiều mà những chuyện trước kia cũng không còn nhớ, nếu như nàng giả vờ mất trí nhớ thì cho dù có che giấu cỡ nào cũng sẽ lộ ra sơ hở.

“Ồ? Làm sao ngươi biết chắc được?”

Tần Như Lương nói: “Lúc nãy thần có cùng công chúa đến Viện Thái Học, tình cờ gặp Tô đại nhân đang dạy học trong điện, công chúa còn hỏi thần Tô đại nhân là ai”.

Hoàng đế suy tư một hồi, sau đó cười nói: “Ngay cả Tô Vũ cũng không nhớ ra, có lẽ trẫm cũng nên hoàn toàn tin tưởng nàng quả thực đã mất trí nhớ rồi”.

Sau giờ ngọ, Tần Như Lương và Thẩm Nguyệt cùng nhau bước ra khỏi cổng cung, chuẩn bị về nhà.

Vừa lên xe ngựa buông rèm để cách ly với tầm nhìn từ cổng cung thì vở kịch giữa hai người cũng kết thúc.


Thẩm Nguyệt ngay lập tức trở mặt, nàng hất tay Tần Như Lương ra, lau lau tay vào vạt áo sau đó ngồi sang một bên rồi dùng ngón tay vẽ một đường ngăn cách: “Đây là vạch phân cách, ngươi đừng có mà lấn qua!”

Mặc dù không biết tại sao Thẩm Nguyệt lại cứ thích ngồi vạch đường phân cách nhưng Tần Như Lương biết rằng nàng chắc chắn không có ý tốt.

Trên đường trở về, Thẩm Nguyệt không ngừng lau lau tay, vừa nghĩ đến chuyện Tần Như Lương đã chạm vào tay mình mà nàng đã cảm thấy ớn lạnh.

Nàng càng chán ghét thì Tần Như Lương càng khó chịu, hắn ta nói: “Cô cho rằng ta muốn chạm vào cô sao? Cô cho rằng mình là người duy nhất phải chịu đựng sao?”

Khi hai người về đến phủ tướng quân, Ngọc Nghiên luôn đứng chờ ở cổng thấy Thẩm Nguyệt bình an trở về thì mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm Nguyệt vừa xuống xe liền ra lệnh: “Nhanh lên, Ngọc Nghiên, đưa ta trở về rửa tay”.

Ngọc Nghiên khó hiểu, vừa đỡ Thẩm Nguyệt đi vào trong vừa hỏi: “Tay của công chúa bị sao vậy?”


“Ta đã chạm phải thứ bẩn thỉu có mùi chó thối”.

Ngọc Nghiên nghe vậy thì liền hiểu ra, trở về liền vội vàng lấy nước để Thẩm Nguyệt ngồi trong sân rửa tay hết lần này đến lần khác.

Ngọc Nghiên bên cạnh khẽ nói: “Công chúa, tay của người đã đỏ lên hết cả rồi, nếu như còn rửa nữa sẽ lột da tay đó”.

Thẩm Nguyệt gõ lên chóp mũi của nàng ta hỏi: “Ngươi ngửi thử xem, có còn mùi chó không?”

Ngọc Nghiên nghiêm túc ngửi ngửi rồi cười nói: “Không còn mùi gì thối cả, chỉ còn lại mùi thơm thôi”.

Thẩm Nguyệt nhớ lại khung cảnh buổi sáng, trời nắng gắt mà Tần Như Lương còn nắm chặt tay nàng khiến cho tay nàng đổ đầy mồ hôi, cảm giác tồi tệ đó khiến cho nàng phải rùng mình ớn lạnh giữa trời nắng nóng.

Sau khi Tần Như Lương trở về thì nghe nói rằng Liễu Mi Vũ bị say nắng rất khó chịu, đang nằm nghỉ ngơi ở Phù Dung Uyển.

Tuy thời điểm nóng nhất trong năm đã trôi qua nhưng Liễu Mi Vũ vẫn còn bị say nắng, điều này khiến cho Tần Như Lương không khỏi cảm thấy nàng ta quá yếu ớt.

Sau khi dừng lại một lúc thì hắn mới dời bước tới Phù Dung Uyển xem thử.

Bình Luận (0)
Comment