Liễu Mi Vũ quay đầu lại, ánh mắt có chút đáng sợ: “Không thể nói cho tướng quân biết, không được nói cho bất cứ ai, nếu không ta và ngươi chỉ có một con đường chết!”
Hương Lăng khẽ run lên, nhỏ giọng nói: “Nhưng nếu như tướng quân phát hiện có một nam nhân ở Phù Dung Uyển…”
Hậu quả cũng tồi tệ không kém.
Hơn nữa nam nhân bị thương này không rõ lai lịch, sao phu nhân lại mạo hiểm cứu hắn ta chứ?
Liễu Mi Vũ hít một hơi thật sâu, giả vờ tốt bụng nói: “Dù thế nào đi nữa thì đây cũng là một mạng người, hắn ta vì bị thương quá nặng cho nên mới đột nhập vào Phù Dung Uyển, ta không thể mặc kệ để cho hắn ta chết, nếu như hắn ta chết thì ta sẽ cảm thấy rất tội lỗi”.
“Nhưng nam nữ khác biệt, nếu như tướng quân phát hiện thì nhất định sẽ không tin ta nữa, cho nên ngươi phải giúp ta ngậm miệng, hiểu không?”, Liễu Mi Vũ nhìn thẳng về phía Hương Lăng, thấy Hương Lăng do dự liền nói: “Bằng không thì cả ta và ngươi đều tiêu đời, tướng quân nhất định sẽ xử tử ngươi trước”.
Bây giờ người cũng đã cứu rồi, còn có thể làm gì nữa, Hương Lăng chỉ có thể gật đầu lia lịa, nàng ta không muốn phải mất mạng vì một người xa lạ.
Hương Lăng nói: “Nhưng nếu tướng quân đến Phù Dung Uyển…”
Chuyện đến nước này, Liễu Mi Vũ cũng đã không còn hoà hợp với Tần Như Lương như trước kia, nàng ta nói: “Ngày mai ngươi cứ nói với người bên ngoài rằng ta bị bệnh thủy đậu”.
Bệnh thủy đậu rất dễ lây lan, nếu như nói như vậy thì sẽ không ai dám đến Phù Dung Uyển, Liễu Mi Vũ cũng có lý do chính đáng để không ra khỏi Phù Dung Uyển.
Ngay cả khi Tần Như Lương muốn đến Phù Dung Uyển thì hắn ta cũng sẽ bị quản gia và mấy lão nô trong nhà can ngăn.
Liễu Mi Vũ bảo Hương Lăng đừng vội đi tìm đại phu.
Khi Liễu Thiên Hạc tỉnh dậy, Liễu Mi Vũ biết rằng hắn ta còn rất yếu liền nói: “Bọn ta chỉ có thể xử lý sơ vết thương của huynh, nếu như muốn mau chóng hồi phục thì phải mời đại phu, nhưng đại phu trong phủ tướng quân không thể tùy tiện mời đến, nếu không sẽ rất dễ bị bại lộ”.
Nàng ta nhìn Liễu Thiên Hạc nói: “Ca ca, huynh có biết đại phu nào ở bên ngoài hay không? Hoặc là huynh nói cho ta biết tên một hiệu thuốc, chỉ cần không có quan hệ với phủ tướng quân thì ta sẽ bảo Hương Lăng đi mời”.
Liễu Thiên Hạc nói ra tên một hiệu thuốc, sau đó Hương Lăng ngay lập tức đi mời đại phu.
Vị đại phu này thường chữa trị cho người trong giang hồ, việc buôn bán bình thường trong hiệu thuốc thường ảm đạm, không có mấy người mua.
Hương Lăng nói với người ngoài rằng vị đại phu này đặc biệt giỏi chữa bệnh thủy đậu cho nên quản gia đành phải cho đại phu ra vào chữa bệnh cho Liễu Mi Vũ.
Khi quản gia đến hỏi, đại phu ngoài nhận tiền thì còn nói một chút về tình trạng bệnh thủy đậu của Liễu Mi Vũ mà mình đã chẩn đoán cho nên không ai có thể nghi ngờ điều đó.
Vị đại phu đó còn cố ý dặn dò, để tránh lây nhiễm bệnh thì không ai được đến Phù Dung Uyển ngoại trừ nha hoàn thân cận của Liễu Mi Vũ.
Trong phủ có rất nhiều người, nếu như truyền nhiễm ra thì rất khó để xử lý.
Khi Thẩm Nguyệt dậy ăn sáng, nàng đã nghe Ngọc Nghiên nói về chuyện này.
Thẩm Nguyệt không có ý kiến gì về chuyện này nhưng Ngọc Nghiên lại nói: “Liễu thị ngày thường đã làm quá nhiều điều ác, cuối cùng ả ta cũng bị trừng phạt. Phù Dung Uyển bây giờ hoang vắng, không ai dám đến gần”.
Thẩm Nguyệt nhướng mày nói: “Bình thường chẳng phải cũng không có ai tới đó hay sao?”
Nghe nói Liễu Mi Vũ thích yên tĩnh, lúc trước nàng ta và Tần Như Lương ở cùng với nhau vì không muốn bị quấy rầy cho nên chỉ bố trí một nha hoàn trong Phù Dung Uyển.