Thẩm Nguyệt vỗ vỗ tay: “Mấy chỗ mà ban nãy ta đã nhấn mạnh, các ngươi nhớ rõ cả chưa? Không cần khách sáo, muốn sờ chỗ nào cứ sờ, muốn ngắm chỗ nào cứ ngắm, cơ hội ngàn năm có một, bỏ lỡ rồi không có nữa đâu”.
Các tì nữ toát mồ hôi lạnh.
Nếu tướng quân tỉnh dậy phát hiện mình bị ngắm nhìn và sờ soạng từ đầu đến chân, há chẳng phải sẽ giết họ sao?
Nhưng không còn cách nào khác, bây giờ cứu người quan trọng.
Các tì nữ vừa làm việc vừa âm thầm rung động, không ngừng đảo mắt nhìn nhau.
Vóc dáng của tướng quân đẹp quá…
Tướng quân cường tráng ghê…
Đợi khi quản gia dẫn người mang thuốc đã sắc xong tới, vừa vào cửa đã trông thấy Tần Như Lương lõa thể nằm trên giường, bên cạnh có vài tì nữ đang cần mẫn hầu hạ hắn ta thì sợ đến mức lảo đảo suýt ngã.
Cảnh tượng này quá đẹp, ông ta không còn mặt mũi nào để nhìn…
Quản gia giơ tay bụm mặt, nhắm tịt hai mắt vào.
Mặc dù công chúa có hiềm nghi lớn trong việc dùng việc công trả thù riêng, nhưng vì tính mạng, tướng quân hãy hi sinh một chút nhé.
Đến khi đút thuốc cũng vẫn vậy, khớp hàm của Tần Như Lương đóng chặt, căn bản không đút nổi.
Thẩm Nguyệt chậm rãi bước tới, cúi đầu nhìn Tần Như Lương, sau đó giơ tay tặng cho hắn ta hai cái tát ngang mặt, âm thanh vô cùng vang vọng.
Đám người trong phòng trơ mắt nhìn.
Tới khi Thẩm Nguyệt nắm khớp hàm của hắn ta lần nữa thì phát hiện hàm răng của hắn ta đã lỏng ra rồi, miệng đã hé ra một cái khẽ nhỏ: “Nhìn đi, đánh hai cái là ngoan ngay, đưa thuốc đây”.
Người hầu vội vàng đưa thuốc cho nàng.
Thẩm Nguyệt nhận lấy, chẳng cần suy nghĩ đã rót vào miệng Tần Như Lương.
Người hầu đưa thuốc tới ngập ngừng định nói. Thực ra nàng ta muốn nhắc nhở rằng, công chúa, thuốc này vừa mới sắc xong, nóng lắm…
Bận rộn tới nửa đêm, cơn sốt của Tần Như Lương mới rút đi.
Mà Thẩm Nguyệt cũng rất mệt rồi, sắc mặt có vẻ nhợt nhạt vì thức khuya, Ngọc Nghiên vội vàng đỡ nàng về Trì Xuân Uyển nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau Thẩm Nguyệt ngủ nướng một giấc, từ trên xuống dưới không ai dám quấy rầy nàng.
Tuy Tần Như Lương vẫn chưa tỉnh, nhưng sau khi dùng thuốc của Thẩm Nguyệt vào tối hôm qua, tình hình cũng khá hơn rất nhiều.
Đám hạ nhân không một ai không cảm thấy kính nể Thẩm Nguyệt hơn vài phần.
Sau này họ chỉ cần tiếp tục dùng thuốc theo đơn của Thẩm Nguyệt, Tần Như Lương sớm muộn gì cũng sẽ khá hơn.
Nhưng đến giờ đút thuốc, hạ nhân vẫn không thể đút được, lại không dám vô lễ với Tần Như Lương, đành tới cầu cứu Thẩm Nguyệt.
Trưa hôm đó, tì nữ lại chạy tới.
Thẩm Nguyệt vừa mới ngủ dậy, đang ngồi trước hiên nhà đợi cơm trưa, nàng bực mình nói: “Không phải hôm trước ta đã dạy các ngươi phải làm thế nào rồi à? Cho hắn ta vài cái tát, đợi miệng của hắn ta lỏng ra rồi đổ thuốc vào là xong”.