Tần Như Lương cũng tỏ ra xấu hổi nói: “Đại phu đã nói công chúa đang mang thai chỉ được ăn thức ăn thanh đạm, thức ăn bán ngoài phố cũng không sạch sẽ, thần cũng chỉ vì lo lắng cho sức khỏe của công chúa”.
Thẩm Nguyệt nhìn Tần Như Lương bằng một ánh mắt rất dịu dàng yêu thương khiến cho Tần Như Lương sững người.
Nắm tay nhỏ của nàng đột nhiên đấm khẽ vào lồng ngực của Tần Như Lương hai cái rồi nói: “Ta thấy chàng chỉ lo cho con của chàng mà thôi!”
Tần Như Lương bắt lấy tay Thẩm Nguyệt, trầm giọng nói: “Đừng quậy, hoàng thượng đang ở đây đó”.
Hoàng đế nhìn thấy hai người ân ân ái ái thì không khỏi nở nụ cười nói: “Xem ra trẫm đã suy nghĩ nhiều rồi, làm gì có đôi phu thê nào mà không khắc khẩu, đánh nhau cũng là chuyện thường tình. Nhưng lần sau phải để ý đến thể diện của phủ tướng quân một chút, đánh nhau ngoài phố còn ra thể thống gì?”
Thẩm Nguyệt gật đầu nói: “Thần muội đa tạ hoàng thượng dạy bảo, lần sau nhất định sẽ đóng cửa nói chuyện trong phủ”.
Hoàng đế liếc nhìn Tần Như Lương nói: “Ái khanh đường đường là nam nhi, không nên so đo với Tĩnh Nguyệt. Trong bụng của nàng còn có con của ngươi đó”.
“Thần xin ghi nhớ lời dạy của hoàng thượng”.
Hoàng đế đứng dậy nói: “Được rồi, cũng đã không còn sớm nữa, trẫm phải đi đây. Hai ngươi cứ ở lại, không cần tiễn”.
Sau khi hoàng đế rời đi, Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương lại nhìn nhau.
Ngay lập tức cả hai đều buông tay nhau ra.
Thẩm Nguyệt suýt chút nữa đã nhảy dựng lên, nàng liên tục chùi bàn tay bị Tần Như Lương nắm ban nãy, lạnh giọng nói: “Diễn chung với ngươi thật sự khiến cho ta cảm thấy ghê tởm chính mình! Con mợ nó, ta còn đấm vào ngực ngươi, đáng ra ta phải đấm chết ngươi mới đúng!”
Tần Như Lương thấy nàng tỏ ra ghê tởm như vậy thì liền cảm thấy không vui nói: “Cô cho rằng chỉ một mình cô cảm thấy ghê tởm thôi sao? Không ngờ cô lại kệch cỡm đến như vậy”.
Lúc hắn thấy Thẩm Nguyệt làm nũng thì toàn thân đều nổi da gà, còn phải cố gắng nén xuống để phối hợp diễn cùng nàng.
Rõ ràng không phải là một người biết làm nũng mà lại còn làm chuyện buồn nôn như vậy.
Thẩm Nguyệt phất tay áo vào mặt hắn ta, trong tay áo còn có mùi thuốc thoang thoảng, nàng cau mày nói: “Xì, ngươi nghĩ ngươi là cái thá gì? Ngươi chỉ là một kẻ hai mặt, đạo đức giả”.
Bình thường Thẩm Nguyệt sẽ không chủ động đến chính viện bởi vì chỉ cần nàng giáp mặt với Tần Như Lương thì sẽ gây nên cảnh gà bay chó chạy, chỉ thiếu giương cung bạt kiếm là đủ bộ dáng kẻ thù truyền kiếp.
Tần Như Lương ban đầu còn cảm thấy tức giận, sau đó lại chậm rãi quen với chuyện hàng ngày đấu võ mồm với nàng.
Hắn ta biết mình không thể tỏ ra bực mình tức giận, bởi vì hắn ta càng tức giận thì Thẩm Nguyệt lại càng hả hê.
Thương thế của Tần Như Lương ngày một tốt lên.
Trong Phù Dung Uyển không có ai trông coi.
Hằng ngày, đại phu do Hương Lăng mời đều đến Phù Dung Uyển chữa bệnh cho Liễu Mi Vũ, thật ra Liễu Mi Vũ không bị bệnh gì cả mà vết thương của Liễu Thiên Hạc cũng ngày càng đỡ.