Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 293

Từ hắn, nàng có thể cảm nhận được sự vững chắc kiên định mà nàng có thể dựa vào.

Vòng tay ấy dù cho không một người phụ nữ nào có thể ở lại được nhưng cũng không một người phụ nữ nào có thể cưỡng lại được.

Thẩm Nguyệt thật sự không biết phải làm sao nếu như sau này nàng lại nghiện cảm giác đó.

Đối với Tô Vũ, hắn nói mười câu thì hết năm câu là không đáng tin, Thẩm Nguyệt cảm thấy cho dù hắn nói cái gì thì nàng cũng không nên quá coi trọng, nếu không nàng nhất định sẽ bị hắn dắt mũi cười nhạo.

Ngoài việc đó ra thì những việc còn lại hắn đều rất tốt.

Dù sao bọn họ cũng không phải là những người quá thân thiết, nàng cho rằng hai người cứ như hai người bạn bông đùa vui vẻ với nhau một chút để giết thời gian cũng rất thú vị.

Với tâm tình đó, Thẩm Nguyệt thực sự mong chờ cuộc gặp gỡ tiếp theo với Tô Vũ.

Mấy ngày nay Thẩm Nguyệt có tâm trạng tốt nên cơ thể nàng cũng phục hồi tốt.


Mười ngày sau khi sinh nàng đã có thể tập thể dục nhẹ nhàng trong sân để thư giãn gân cốt.

Ngọc Nghiên ở bên cạnh liên tục cằn nhằn: “Công chúa, sau sinh người phải nghỉ ngơi một tháng, bây giờ còn chưa đầy nửa tháng…”

“Cổ hủ, một tháng mốc meo trong phòng mới dễ sinh bệnh, phải giống như ta đi ra ngoài hít thở không khí thì mới tốt cho sức khỏe”, Thẩm Nguyệt chống nạnh đứng dưới bóng cây, ngửa đầu hít sâu một hơi, nhìn thấy ánh nắng mùa thu xuyên qua tán cây chiếu xuống lấp lánh bên dưới.

Thôi thị nói: “Ngọc Nghiên, hiếm khi công chúa mới sảng khoái như vậy, chúng ta cứ để công chúa đi thôi”.

Ngọc Nghiên liếc nhìn Thẩm Nguyệt nói: “Công chúa có tinh thần rất tốt nhưng thân thể vẫn gầy hơn trước rất nhiều, nên ăn nhiều hơn để bồi bổ”.

Ngọc Nghiên thấy Thẩm Nguyệt trước đây hay nghịch phi tiêu trong tay, nhưng bây giờ phi tiêu đã được thay thế bằng một cây sáo trúc.

Ngọc Nghiên tò mò đi tới hỏi: “Công chúa, người lấy cây sáo trúc này ở đâu ra vậy? Nó thật đẹp”.

“Có đẹp không, khắc rất khéo, cầm còn tiện tay hơn phi tiêu”, Thẩm Nguyệt nói: “Ngươi nhìn thử xem, cây sáo này giống như mua ở chợ hay làm bằng tay vậy?”


Ngọc Nghiên nói: “Mấy cái mua ở chợ cũng được làm bằng tay, chỉ là ở ngoài chợ không có loại sáo nhỏ như vậy. Sáo ngoài chợ được làm để thổi, nhưng cái này còn có thể dùng làm vật trang trí”.

Thẩm Nguyệt nhướng mày không nói gì.

Có vẻ như cây sáo trúc này là do Tô Vũ tự tay làm.

Thật không ngờ hắn chẳng những có một đôi tay đẹp mà còn khéo léo.

Khi Thẩm Nguyệt nhìn vào cây sáo trúc trong tay nàng lần nữa, nàng lại cảm thấy nó thích mắt hơn một chút.

Ngọc Nghiên chạy về phòng nói: “Công chúa, chờ một chút, để nô tỳ đi lấy kim chỉ làm dây kết cho nó, sau này công chúa có thể đeo nó vào thắt lưng, không dễ đánh mất”.

Thẩm Nguyệt gật đầu nói: “Vẫn là Ngọc Nghiên hiểu lòng ta”.

Đứng dưới mái hiên, Thôi thị thấy công chúa rất thích món quà của Tô đại nhân thì không khỏi vui mừng, liền nở một nụ cười hiểu ý.

Ngọc Nghiên nhanh chóng đem giỏ kim chỉ tới, mất chút thời gian đã làm ra được một sợi dây kết tua rua xinh đẹp đeo vào ống sáo trúc, sau đó còn đan một nút đồng tâm làm thành vật trang trí buộc bên eo Thẩm Nguyệt.

Ngọc Nghiên ngẩng đầu hỏi: “Công chúa, nhìn có đẹp không?”

Bình Luận (0)
Comment