Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 342

Thẩm Nguyệt trợn mắt lườm hắn: “Mẹ kiếp, ngươi lại giở trò!”

Tô Vũ khẽ cười một tiếng: “Việc quân cơ không nề dối trá”.

Thẩm Nguyệt vừa định dồn sức vật lại, đột nhiên toàn khựng lại, cứng đờ trên người Tô Vũ, không dám nhúc nhích.

Ngay lập tức, nàng cảm nhận được một thứ ấm nóng và ẩm ướt tràn ra từ ngực mình, uy thế chẳng khác nào núi lửa phun trời. Truyện Light Novel

Thẩm Nguyệt đờ đẫn nhìn Tô Vũ, hoàn toàn không có kinh nghiệm.

Lúc này, Tô Vũ thong dong nói: “A Nguyệt, cô ướt rồi”.

Thẩm Nguyệt cúi đầu nhìn ngực mình, phát hiện trên y phục dần dần thấm ra vết nước, dính chặt vào phần đỉnh của bầu ngực, đang dần dần lan ra xung quanh.

“Ướt cái đầu ngươi!”, Thẩm Nguyệt nhắm mắt, chỉ tiếc hận vì không thể chết ngất cho xong.


Thẩm Nguyệt lập tức bò dậy khỏi người Tô Vũ, quay lưng lại với hắn. Nàng sờ thử vết ướt trên y phục, có mùi thơm nhẹ và độ dính của sữa, cảm thấy tình cảnh này còn lúng túng hơn bị tràn vào ngày “đèn đỏ” nữa!

Nàng bị chảy sữa… đã thế còn ngay trước mặt Tô Vũ!

Tô Vũ nhìn dáng vẻ đứng quay lưng lại với mình mà luống cuống chân tay của nàng bèn đứng dậy, phủi phủi lá khô trên người rồi nói: “Làm mẹ rồi, đây là hiện tượng bình thường thôi, ừm, tuy hơi ngượng một chút, nhưng ta có thể hiểu được”.

Đến lúc nào mà chẳng được, cứ phải vào ngay hôm nay chứ!

Tô Vũ vừa định đến gần, Thẩm Nguyệt lập tức quay đầu chĩa chủy thủ vào mặt hắn: “Ngươi mà còn tiếp tục qua đây, coi chừng ta đánh ngươi”.

“Thế ta không qua đó đâu”.

Thẩm Nguyệt vẫn cảm thấy cảm giác ươn ướt không ngừng trào ra, nàng nhấc chân bỏ đi: “Ngươi đợi ở đây, ta tự xử lý”.


Tô Vũ hỏi: “Dùng nước suối ở trong khe núi rửa sạch hả?”

“Nếu không còn biết làm sao!”

“Không được, nước suối quá lạnh, sẽ bị nhiễm lạnh”.

Tô Vũ bước lên từ phía sau, dù Thẩm Nguyệt thực sự muốn dùng đao đả thương hắn cũng không thể với tới, huống hồ Thẩm Nguyệt đâu muốn đả thương hắn, lại không thể thả lỏng chân tay, sau cùng bị hắn dùng vài động tác đơn giản cướp mất chủy thủ, tra vào vỏ, thản nhiên dắt tay nàng đi, không cho phép nàng từ chối, quay đầu dắt nàng xuống núi.

Tô Vũ nói: “Đừng lo, ta không nhìn đâu”.

Thẩm Nguyệt cảm thấy thời khắc mất mặt nhất chính là ngày hôm nay rồi.

Ngoại trừ đi theo Tô Vũ, nàng không còn lựa chọn nào khác. May mà suốt quãng đường sau đó Tô Vũ không hề quay đầu lần nào, cũng không trông thấy vẻ lúng túng của nàng.

Tới khi xuống núi, trước ngực Thẩm Nguyệt đã ướt sũng cả một mảng.

Đương lúc hoàng hôn, mặt trời như được khảm vào sơn cốc.

Ánh mặt trời yếu ớt rọi xuống và gió thu thổi qua khiến Thẩm Nguyệt cảm thấy rét run.

Bình Luận (0)
Comment