Thôi thị hỏi: “Công chúa gọi nô tì đến có gì dặn dò?”
Thẩm Nguyệt vừa giao Bắp Chân cho bà ta để cho bú sữa vừa nói: “Lúc nãy Liên công tử đã nói với ta, bảo có chuyện gì cứ kêu Nhị nương đi mời Tô đại nhân. Ta vừa nhớ ra là dạo gần đây Tô Vũ biết khá rõ những hành động của mình, có phải là trùng hợp hay không?”
Thôi thị cười gượng nói: “Có… có thể là trùng hợp thôi…”
Thẩm Nguyệt nhìn bà ta nói: “Nhị nương, ta không quan tâm ngươi được ai phái đến, nhưng bây giờ ngươi là người của ta, nghĩa vụ đầu tiên là phải nghe theo ta, sau này đừng báo cáo mọi thứ về ta cho người ngoài, việc này sẽ làm ta cảm thấy như bị giám sát, biết chưa?”
Thôi thị nói: “Nô tì đã biết”.
Ban đêm, Liên Thanh Châu xuất hiện trong phòng sách của Tô Vũ.
Sau bức màn tre, trầm hương ngào ngạt.
Tô Vũ cầm cây bút chấm vào mực, sau đó viết hai chữ “Dạ Lương” lên tờ giấy Tuyên Thành.
Hắn nhàn nhã đặt bút xuống nói: “A Nguyệt hỏi, ngươi đã nói rồi à?”
Liên Thanh Châu đáp: “Học trò đã nói nhưng học trò có một chuyện không hiểu”.
Tô Vũ cũng không bất ngờ, khẽ “ừ” một tiếng.
Liên Thanh Châu nói: “Sư phụ không muốn công chúa có bất kỳ tình cảm gì với Tần Như Lương nữa, thế tại sao lại muốn để công chúa nghe chuyện của nàng và Tần Như Lương?”
“Tần Như Lương là một lưỡi dao sắc bén, nhưng phải xem cuối cùng hắn sẽ nằm trong tay ai”.
“Lẽ nào… sư phụ không sợ công chúa nhớ tình cảm cũ với Tần Như Lương à?”
Tô Vũ nhìn con rối được đặt ở góc bàn, đây chính là món đồ Thẩm Nguyệt đã thức đến nửa đêm để khắc.
Ánh mắt hắn trở nên dịu dàng: “Ta tin nàng ấy như nàng ấy sẵn lòng tin ta vậy”.
Bây giờ Thẩm Nguyệt không nhớ ra, chỉ biết những điều này có lợi cho nàng, giúp nàng có chỗ đứng trong phủ tướng quân. Với tính cách hiện giờ, cùng với sự dứt khoát như thời niên thiếu, nàng sẽ không còn nhân nhượng với một ai có lỗi nữa.
Tô Vũ đưa giấy tuyên thành đã hong khô cho Liên Thanh Châu nói: “Đêm nay về chuẩn bị, sáng mai khởi hành”.
“Vâng thưa sư phụ”.
Liên Thanh Châu vừa ra khỏi phòng, Tô Vũ ở phía sau nói: “Thanh Châu”.
“Sư phụ có gì dặn dò?”
“Mọi chuyện đều phải cẩn thận”.
Lúc Tần Như Lương về, nghe nói Liên Thanh Châu có ghé qua, hơn nữa còn ở trong Trì Xuân Uyển khá lâu.
Quản gia nói Liên Thanh Châu mang đến rất nhiều quần áo và đồ chơi cho Bắp Chân.
Khi Tần Như Lương đến Trì Xuân Uyển, lặng lẽ đứng trước cửa phòng thì cánh cửa vẫn chưa đóng, hắn ta trông thấy Thôi thị và Ngọc Nghiên đang chất quần áo của Bắp Chân vào chật cả ngăn tủ, trong lòng hắn ta lại có cảm xúc khác lạ.
Hắn ta thấy nó cực kỳ chói mắt.
Tần Như Lương đột ngột lên tiếng: “Đó đều là những thứ Liên Thanh Châu đưa đến hả?”