Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 363

Thẩm Nguyệt nhìn hắn, nói: “Đó là bởi vì ngươi khác người thường. Ngươi đẹp trai như thế, ai muốn làm kẻ địch với ngươi chứ, dù là kẻ địch cũng không nỡ đánh nữa là”.

Tô Vũ bật cười, nói: “Cô tưởng là nói mấy câu dễ nghe thì chuyện này coi như xong à? Cô không nói cho ta nghe thì để ta nói cho cô nghe vậy”.

“Nghe nói cô mở một quán cho vay tiền ở đối diện sòng bạc Thiên Kim, cho người thua cược trong đó vay tiền”.

“Ai không trả đủ tiền sẽ phải đến bến tàu làm công để trả hết số tiền vay ở chỗ cô, khiến cho sòng bạc mất đi một bộ phận khách hàng”.

“Sòng bạc Thiên Kim là sòng bạc lớn nhất kinh đô, ông chủ phí sau là người có quyền, thế mà cô cũng dám chọc vào?”

Thẩm Nguyệt bị Tô Vũ đè vào tường, Tô Vũ dựa vào ưu thế hình thể mà nhìn nàng từ trên cao.

Mùi trầm hương xộc đến, Thẩm Nguyệt lập tức cảm thấy không gian hơi chật hẹp.

Thẩm Nguyệt nói: “Ngươi biết rồi còn cố hỏi ta?”


Lạ thật đấy, sao nàng cứ cảm thấy xét về khí thế thì nàng yếu hơn hắn một bậc nhỉ? Không lẽ là vì vấn đề chiều cao nên nàng bị ảo giác?

Tô Vũ hạ giọng, tiếng nói như vang bên tai: “Nếu ta không canh chừng cô thì có phải cô sẽ chọc thủng luôn một lỗ trên bầu trời Thiên Đô không? Hả?”

Thẩm Nguyệt lườm hắn, nói: “Bầu trời kinh thành vừa cao vừa rộng, ta mà chọc thủng được một lỗ thì còn cần ở đây lăn lộn hay sao?”

“Tô Vũ, đừng có nghiêm trọng hóa vấn đề như vậy, chẳng phải là gây chút thù oán với người ta thôi sao, không đau thương thì sẽ không có thành công, nghĩ rộng một chút có phải thoải mái không”.

“Vậy mấy ngày này cô kiếm được bao nhiêu rồi?”, Tô Vũ hỏi.

Thẩm Nguyệt đáp: “Mấy trăm lượng, cách mục tiêu còn xa lắm”.

“Cô thiếu tiền đến vậy hả?”


Thẩm Nguyệt nhìn hắn: “Ngươi không nuôi con nên không biết quý trọng đồng tiền là phải. Ai mà biết lúc nào nhị nương sẽ hết sữa chứ, sữa bột không tốn tiền mua à? Sau này nó lớn lên, đi học cũng phải nộp học phí chứ, lại còn mua đồ dùng học tập rồi nhà ở các kiểu nữa… Lớn tí nữa thì lấy vợ, nhưng xa như thế thì ta chưa nhắc đến, mẹ nó chứ, sau này ta tìm người mới thì cũng phải tốn tiền mà?”

Tô Vũ nhướng mày, buồn cười nói: “Ai cướp tiền sữa bột, tiền học phí, tiền nhà của cô à? Nhị nương không đủ sữa thì tìm vú nuôi khác, muốn đi học thì chẳng phải trước mặt cô có một tiên sinh dạy học đây hay sao? Còn nhà ở, nếu chán ở phủ tướng quân quá thì chờ thời một chút, lập cái phủ mới là được”.

Hắn cúi đầu xuống, dựa sát vào tai nàng: “Vậy chỉ còn vấn đề cá nhân của cô nữa thôi, cô còn trẻ, kiếm tiền từ từ cũng được mà, sau này chỉ cần sống tiêu dao tự tại, sao lại cứ đem con trai ra làm cái cớ chứ”.

Thẩm Nguyệt bị nói cho ngẩn người ra, ngơ ngác nhìn góc mặt hoàn mỹ của hắn.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tô Vũ im lặng một chút rồi bổ sung thêm: “Con trai cô”.

Thẩm Nguyệt nói: “Ta biết ngươi đang nói con trai ta rồi”.

“Hôm nay may mà có ta đi ngang qua, nếu ngày khác không có ai giúp đỡ, lại gặp họa thì cô định làm thế nào?

Thẩm Nguyệt tránh nặng tìm nhẹ nói: “Ngươi đi ngang qua? Không thể nào, trùng hợp được đến thế cơ à?”

Tô Vũ rõ ràng mọi chuyện nàng làm như thế, lại còn dám nói là bản thân chỉ đi ngang qua?

Bình Luận (0)
Comment