“Thuận nước đẩy thuyền như thế nào?”
Lời lẽ của Hương Phiến xác đáng nên bà ta chẳng mảy may nghi ngờ động cơ tác hợp công chúa cùng tướng quân của nàng ta.
Xét cho cùng nàng ta lâu nay chưa từng đứng ở thế đối địch với Thẩm Nguyệt, bản thân cũng đạt được không ít lợi ích từ chỗ công chúa.
Triệu thị thầm nghĩ, Hương Phiến nhất định cho rằng công chúa cùng tướng quân hoà hợp lại sẽ càng tốt hơn so với việc Liễu Mi Vũ và tướng quân ở bên nhau, bằng cách này, nàng ta sẽ chỉ nhận được thêm một phần trợ giúp, bớt đi một chút uy hiếp.
Vì muốn đàn áp Liễu Mi Vũ, Triệu thị cảm thấy Hương Phiến chắc chắn là thật lòng thật dạ.
Hương Phiến lấy từ trong tay áo ra hai lọ thuốc nhanh nhẹn nhét vào tay Triệu thị, thấp giọng nói: “Lọ màu lam này là thuốc mê thông thường dùng cho Ngọc Nghiên và nhị nương trong viện, màu đỏ dành cho công chúa, là thuốc kích dục”.
“Cái này…”, Triệu thị trợn mắt kinh ngạc, vội vàng đẩy ra.
Nhưng Hương Phiến đã nắm chặt lấy tay bà tay: “Triệu mụ à bà nghe ta nói, ta không có ý hại bọn họ, chỉ là thực sự muốn giúp tướng quân một tay. Chỉ cần Ngọc Nghiên và Thôi nhị nương bị hạ thuốc, đợi công chúa kích tình khó chịu, Triệu mụ liền dẫn dụ tướng quân tới.
Tướng quân và công chúa là phu thê danh chính ngôn thuận, đều đã có con rồi nên chuyện sinh hoạt phu thê là bình thường. Tục ngữ có câu ‘đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hòa’, đợi thời cơ chín muồi, còn có rạn nứt nào mà không thể hóa giải?”
“Nhưng chuyện này…”
“Nếu không đi bước này, e rằng bọn họ còn tiếp tục bế tắc như hiện nay. Sau khi công chúa và tướng quân trải qua một đêm mặn nồng nhất định sẽ mềm lòng, tha thứ cho những lỗi lầm trong quá khứ của tướng quân. Triệu mụ chỉ cần cẩn thận một chút, hoàn thành chuyện này một cách thần không biết quỷ không hay thì sẽ không ai biết được”.
Hương Phiến cứng rắn ép Triệu thị cất hai lọ thuốc đi.
Triệu thị cầm trên tay giống như đang nắm hai củ khoai nóng bỏng.
Hương Phiến nói tiếp: “Triệu mụ, ta đã dốc cạn tâm can rồi, việc còn lại bà hãy tự mình cân nhắc”.
Nàng ta tha thiết nhìn Triệu mụ: “Nếu Triệu mụ không thể thì cứ coi như ta chưa từng nói gì, bà tự xử lý thuốc này là được. Triệu mụ, tuyệt đối đừng để kẻ khác biết được là ta đưa cho bà thuốc này, nếu không tướng quân công chúa nổi cơn thịnh nộ nhất định sẽ đánh chết ta. Bất luận thế nào chúng ta cũng đều hy vọng hai người họ có thể hòa hợp”.
“Nể tình phần lòng tốt này của phu nhân ta sẽ không nói ra”.
Triệu thị thấp thỏm trở lại Trì Xuân Uyển, trong lòng không ngừng xoắn xuýt về hai lọ thuốc này, không biết phải làm thế nào mới tốt.
Bà ta rất muốn công chúa và tướng quân xóa bỏ những thù hằn trước kia, đây vẫn luôn là mong ước lớn nhất canh cánh trong lòng bà ta.
Mỗi ngày nhìn thấy cảnh tượng vui vẻ hòa thuận tại Trì Xuân Uyển bà ta liền nghĩ tới nếu tướng quân cũng góp mặt trong đó thì sẽ vẽ lên khung cảnh người một nhà quây quần hạnh phúc biết bao.
Nếu mọi thứ có thể diễn ra suôn sẻ như những gì Hương Phiến nói, sau khi thuận nước đẩy thuyền có thể khiến hai người hàn gắn lại, vậy bà ta sẵn sàng mạo hiểm thử một phen.
Đứa bé lớn lên từng ngày, không thể cứ tiếp diễn như vậy mãi được.
Triệu thị cho rằng trái tim người phụ nữ dù cứng rắn tới đâu cũng chỉ là một miếng thịt.