Ngọc Nghiên cân nhắc một chút, nói: “Giấc ngủ của công chúa quan trọng hơn”.
Vậy là Ngọc Nghiên và Thôi thị kiên nhẫn đợi Thẩm Nguyệt ngủ đến lúc tự nhiên tỉnh dậy.
Thẩm Nguyệt ngủ vô cùng ngon.
Bất giác đã qua hơn hai tháng, Bắp Chân trắng trẻo mềm mềm. Đuôi mắt nhỏ dài, đồng tử đen láy như mực, chỉ cần cậu bé vừa mở mắt, là đặc biệt có cảm giác lười biếng.
Bắp Chân càng ngày càng hiểu ý người khác, khi cậu bé tỉnh dậy mà Thẩm Nguyệt còn chưa dậy, cậu bé không kêu cũng không hoạt động chân tay nhiều, dường như đợi Thẩm Nguyệt ngủ dậy.
Lúc thực sự không kìm nén được, Bắp Chân mới quờ quạng chân tay.
Đợi Thẩm Nguyệt tỉnh dậy, Thôi thị liền vào rửa mặt lau người thay quần áo cho Bắp Chân, sau đó cho ăn sữa. Ngôn Tình Trọng Sinh
Bắp Chân hút sữa thật mạnh, Thôi thị không khỏi thổn thức nói: “Đói đến mức này cũng không nghe thấy cậu ta kêu một tiếng, vừa nãy nô tỳ vào thì thấy cậu ta ngoan ngoãn nằm yên, chẳng lẽ là sợ làm ồn đến công chúa đang ngủ?”
Thôi thị khen nói: “Tuổi còn nhỏ mà đã hiểu lòng người, đúng là lần đầu tiên nô tỳ nhìn thấy, sau này lớn lên chắc chắn sẽ là một tiểu công tử thông minh tuyệt đỉnh”.
Thẩm Nguyệt mắt nhắm mắt mở ngồi trên giường vuốt bộ tóc rối bù, lẩm bẩm nói: “Mới được hai tháng, nó có thể biết hiểu lòng người là gì? Ngay cả đói cũng không biết khóc, không phải ngốc thì là nén chịu, ấy, mong là nén chịu”.
Vừa hay Ngọc Nghiên lấy nước vào cho Thẩm Nguyệt rửa mặt, nghe vậy cười không được khóc không xong nói: “Công chúa, đâu có ai nói con trai mình như công chúa”.
Thẩm Nguyệt véo cái má sáng trắng của Bắp Chân, nói: “Nào, nói với nương, con chỉ nén chịu, cục nợ”.
Bắp Chân liếc ngang nàng một cái, tiếp tục chuyên tâm hút sữa.
Thẩm Nguyệt bị ánh mắt đó của cậu bé k1ch thích: “Nhị nương, ngươi xem ánh mắt vừa nãy của nó, là đang khinh bỉ ta sao?”
Nhị nương cười vui vẻ nói: “Chẳng phải công chúa nói mới được hai tháng sao, làm sao biết khinh bỉ là thế nào”.
Thẩm Nguyệt gật đầu, nói: “Cũng phải, vẫn còn nhỏ, đầu óc chưa phát triển hết, trí thông minh vẫn chưa kích hoạt. Thôi bỏ đi, hôm nay ta không so đo với con, cũng không biết cái tính cách này con học của ai nữa”.
Thẩm Nguyệt chải tóc xong, rửa mặt, vừa súc miệng vừa nói: “Nghe nói Mi Vũ và Hương Phiến ầm ĩ với nhau à?”
Ngọc Nghiên chớp đôi mắt sáng: “Thì ra công chúa nghe thấy rồi, chúng ta cần đến tiền viện xem sao không? Tình huống này rất hiếm thấy, nô tỳ đi qua hoa viên cũng có thể nghe thấy tiếng khóc lóc của Hương Phiến”.
“Xem trò vui không sợ lớn chuyện à”.
Ngọc Nghiên nói: “Hương Phiến dám làm chuyện như vậy, nàng ta gây tội thì phải chịu tội, nô tỳ muốn thấy nàng ta thê thảm, giải tỏa ấm ức”.
Nhưng Thẩm Nguyệt chẳng có vẻ gì là hứng thú muốn đi xem trò vui, súc miệng xong lại ngồi xuống ăn sáng, nói: “Dù thế nào đi nữa thì cũng không phải thứ tốt đẹp gì, ai thua ai thắng, có gì đáng vui. Cứ muốn đi lên đầu, ngược lại bị cắn”.
Thôi thị cũng nói: “Công chúa nói đúng, lúc này vẫn nên tránh thì tốt hơn.
Nô tỳ suy đoán, sự việc đã bại lộ, Hương Phiến chắc chắn biết rõ là tại sao.