“Khắc ai đó? Là nữ cô nhi của ân nhân cứu mạng ngươi à?”
Tô Vũ khép mắt, khẽ nói: “Đêm nay cô hỏi chuyện nhiều quá đấy, cô sẽ khiến ta tưởng là cô đang thích ta đó”.
Thẩm Nguyệt bĩu môi: “Hừ, ta chỉ cảm thấy tiếc thay cho ngươi thôi, đến khi nàng kia đi lấy chồng mà ngươi cũng không đem tặng được”.
“Ai bảo ta dễ ngại chứ”.
Thẩm Nguyệt nhếch miệng: “Ngươi dễ ngại chỗ nào thế, sao ta không nhìn thấy?”
Trong lúc nói chuyện, Tô Vũ đã viết thư xong, dùng sáp nến niêm phong lại rồi mới bảo quản gia đưa cho người đưa tin.
Người đưa tin rời đi trong đêm.
Tô Vũ đứng dưới mái hiên, ngẩng đầu quan sát bầu trời đêm, kéo tay Thẩm Nguyệt: “Hôm nay có trăng, ta dẫn cô đi dạo”.
Thẩm Nguyệt thờ ơ đi theo hắn, hỏi: “Ngươi bảo Liên Thanh Châu đến Dạ Lương làm gì?”
“Hử?”
“Ta vừa vô tình liếc được”, Thẩm Nguyệt nói: “Hắn đến biên cảnh của Đại Sở với Dạ Lương, nhưng ta nghe nói Dạ Lương chiến bại, không cùng một hướng với Đại Sở, biên cảnh hẳn là không thiếu gì mâu thuẫn, hắn đến đó sẽ không gặp nguy hiểm sao?”
Tô Vũ híp mắt nói: “Hắn sắp về rồi, nói không chừng có thể kịp về kinh lúc cuối năm”.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Liên Thanh Châu gửi thư về nói, Liễu Thiên Hạc đã đi nương nhờ Dạ Lương.
Đi qua rừng trúc có chút tiêu điều vì mùa đông, không ngờ lại có một cảnh tượng khác.
Thẩm Nguyệt chưa từng đến nơi này, không ngờ đằng sau lại có một hồ nước cực rộng.
Mặt nước bình tĩnh, ánh trăng mịt mù chiếu dưới mặt nước, vô cùng mỹ lệ.
Trong rừng trúc có một hành lang mở ra, kéo thẳng đến giữa hồ.
Tô Vũ phất áo ngồi xuống, gập chân lại, kéo tay Thẩm Nguyệt: “Ngồi xuống đây với ta”.
Thẩm Nguyệt nghĩ, chắc chắn là do ánh trăng này đang tác oai tác quái, khiến cho nàng không biết nên từ chối thế nào.
Nàng ngồi sóng vai với Tô Vũ, thấy bên ngoài hành lang gỗ không có lan can nên buông thõng hai chân xuống, đung đưa không có quy luật.
Góc áo cũng bồng bềnh bay phất phơ theo, khẽ khàng linh động.
Lúc ở nhà hoặc đến chỗ các quan, ngoài quan bào ra thì Tô Vũ chỉ mặc đồ trắng nhạt như màu ánh trăng.
Dùng lời của hắn thì tức là lúc làm chuyện xấu mới phải mặc áo đen.
Ở những nơi mà người ta có thể nhìn thấy, hay những địa điểm mà ánh sáng chiếu vào, hắn luôn ôn nhuận như ngọc, hiền hòa vô hại, là công tử không tranh quyền thế, là đại học sĩ đầy bụng kinh luân.
Thẩm Nguyệt cảm thấy hắn sống không quá vui vẻ.
Trước mặt người khác là một vẻ mặt, sau lưng lại là một mặt khác.
Cho đến nay, Thẩm Nguyệt mới hiểu hắn được một chút xíu.
Tối nay nghe được câu chuyện Tô Vũ phải giành giật sự sống thế nào thì Thẩm Nguyệt lại thấy phức tạp, không biết là đang thông cảm hay là đang… đau lòng, khiến nàng rất khó hiểu.
Một người lang bạt kỳ hồ, không biết cả ngày mình sinh ra, chỉ biết sự tồn tại của mình là một điều thừa thãi, cảm giác đó sẽ ra sao chứ?