Tần Như Lương không thể chịu nổi khi Liễu Mi Vũ chịu ấm ức, bèn đỡ lời cho nàng ta: “Mi Vũ có lòng hòa thuận cùng cô, cô biết chừng mực đi”.
Thẩm Nguyệt thong dong nói: “Ngươi nói như vậy là sao chứ, chẳng phải Mi Vũ muốn coi ta như tỷ muội sao. Tỷ muội của ta chẳng lẽ không phải công chúa? Ta chỉ suy xét bản chất của sự việc thôi”.
Biểu cảm của Liễu Mi Vũ càng lúc càng vô tội: “Công chúa, Mi Vũ thực sự chỉ muốn hòa thuận cùng người thôi”.
Thẩm Nguyệt gật gật đầu: “Ta tin ngươi chứ, ban nãy chẳng qua cũng chỉ nói đùa vài câu với ngươi thôi. Trong nhà đông khách như vậy, cứ gây ầm ĩ thì đồn ra ngoài cũng mất mặt”.
Nói rồi, nàng bưng chén trà còn lại lên, ngón tay đảo quanh miệng chén, nheo mắt nói: “Mi Vũ, ngươi chịu kính ta chén trà này, ta thực sự thấy vui lòng”.
Khóe mắt Liễu Mi Vũ đỏ ửng lên, nước mắt loang loáng, giống như vui quá nên rơi lệ: “Nói như thế nghĩa là công chúa bằng lòng uống chén trà này, cùng Mi Vũ hóa giải hiềm khích trước kia? Sau này Mi Vũ nhất định không làm công chúa tức giận nữa”.
Thẩm Nguyệt khẽ nhếch môi, giơ tay định gạt đi giọt nước mắt bên khóe mi của nàng ta, lại khiến Liễu Mi Vũ giật mình. Nàng tỏ vẻ độ lượng: “Coi ngươi kìa, nói gì mà ngốc thế”.
Hai ngươi nâng chén trà lên, đang định kính nhau.
Đúng lúc này Ngọc Nghiên ở phía sau đột ngột hô lên đầy kinh ngạc: “Ôi chao, nhị phu nhân, váy của phu nhân hình như bị rách một lỗ ở phía sau kìa”.
Liễu Mi Vũ trước nay vô cùng chú trọng hình tượng của mình, làm sao có thể bẽ mặt trong hoàn cảnh như vậy được. Thế là nàng ta đặt chén trà xuống, ngoái đầu kéo váy kiểm tra.
Thẩm Nguyệt cũng ghé tới gần: “Để ta xem thử”.
Liễu Mi Vũ vừa nghiêng người, sự chú ý của Tần Như Lương cũng bị hút về bên đó.
Thẩm Nguyệt vừa lơ đễnh đổi vị trí của hai chén trà, vừa điềm tĩnh liếc mắt nhìn nàng ta: “Chẳng qua chỉ là một lỗ thủng bé xíu thôi, không đáng ngại, có vẻ ban nãy không cẩn thận bị móc vào nơi nào nó để rách ra. Bây giờ trời tối, tầm nhìn hạn chế, người khác cũng không nhìn ra điều gì đâu”.
Sau động tác khoa trương đó, Thẩm Nguyệt kéo Liễu Mi Vũ ngồi xuống: “Ngươi là nhị phu nhân của phủ tướng quân, bây giờ rời tiệc e rằng sẽ khiến người khác suy đoán bậy bạ. Thôi thì cứ ngồi xuống yên tâm ăn cơm đi, đợi lát nữa ăn xong, nhân lúc người khác không chú ý, ngươi về Phù Dung Uyển thay y phục là được”.
Trong ấn tượng của Liễu Mi Vũ, nàng ta chưa từng thấy Thẩm Nguyệt thân thiết với mình đến thế.
Có vẻ vì Thẩm Nguyệt thực sự tưởng rằng nàng ta muốn hóa giải hiềm khích trước đó.
Cho dù không phải như vậy, trước mặt mọi người, Thẩm Nguyệt cũng phải cho họ thấy khí độ của người làm đương gia chủ mẫu.
Liễu Mi Vũ thầm nghĩ như vậy, ngươi cứ tiếp tục giả bộ đi! Ta xem ngươi còn giả bộ được đến khi nào!
Thế nhưng thần sắc của nàng ta càng thêm nhu hòa: “Đa tạ ý tốt của công chúa”.
Thẩm Nguyệt nheo mắt nhìn chằm chằm vào chén trà trên tay: “Vậy chén trà này, uống hay không uống đây?”
Liễu Mi Vũ vội vàng đáp: “Tất nhiên là phải uống rồi, Mi Vũ kính công chúa, đâu dám bỏ dở giữa chừng”.
Thẩm Nguyệt đưa chén trà tới bên môi, nhấp vài hớp, Liễu Mi Vũ tận mắt trông thấy nàng uống rồi mới lộ vẻ vui mừng, bản thân nàng ta cũng uống theo.
Bầu không khí trên bàn ăn rất hòa hợp.