Hai cơ thiếp vừa được gả vào nhà quả nhiên đều là những nữ nhân vô cùng xinh đẹp, khi nhìn thấy những món quà này thì không khỏi che miệng cười nói: “Thì ra là muốn chúc đại nhân sớm sinh quý tử”.
Tô Vũ nhận lấy lễ vật, thản nhiên nói: “Thay ta cảm ơn lão gia nhà ngươi”.
Sau khi quản gia rời đi, hai cơ thiếp cũng bị đuổi lui xuống.
Tô Vũ ngồi một mình ngoài hiên, vén vạt áo ra ngồi khoanh chân lại.
Hắn tiện tay lấy đậu phộng bên trong khay, bóc bỏ vỏ rồi cho phần nhân vào miệng.
Vị hơi chát.
Liên Thanh Châu làm sao có thể tặng quà chúc mừng cho hắn.
Hắn biết những thứ này là do Thẩm Nguyệt đưa tới và nàng đang ở căn nhà bên cạnh.
Người hầu nấu vài món đơn giản, Thẩm Nguyệt đã rất ăn ngon miệng nhưng Liên Thanh Châu thì không ăn nổi miếng nào.
Thẩm Nguyệt nói: “Tay nghề của đầu bếp nhà ngươi đúng là rất khá”.
Liên Thanh Châu lo lắng nhìn nàng nói: “Vậy sao? Ta nhớ bình thường cô đâu thích ăn những món này, hơn nữa bởi vì hôm nay không có đầu bếp bình thường cho nên nữ đầu bếp kia mới làm thay”.
Thẩm Nguyệt nói: “Sao chứ? Nữ đầu bếp kia nấu cũng rất ngon mà”.
“Vậy thì cô có ăn ra mùi vị gì không?”, Liên Thanh Châu hỏi.
Thẩm Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn hắn ta.
Liên Thanh Châu không đành lòng nói: “Nữ đầu bếp này xuất thân nông dân, tay nghề không được tốt lắm, món ăn này cũng rất mặn, cô không nếm ra sao?”
Thẩm Nguyệt cẩn thận nếm thử lần nữa rồi nói: “Có lẽ là do ta đói quá nên không để ý, quả thực có chút mặn”.
Liên Thanh Châu thấy quản gia trở về rồi đi về phía này thì mới cảm thấy an tâm như đã đoán được chuyện gì xảy ra.
Quản gia nói: “Công tử, Tô đại nhân bên cạnh đã tới, nói là muốn tạ lễ”.
Liên Thanh Châu đứng dậy nói: “Ta cùng ngươi đi ra ngoài nghênh tiếp một chút”.
Lần này Liên Thanh Châu cùng quản gia cũng không quay trở lại.
Thẩm Nguyệt một mình bên bàn ăn, ánh nến trên bàn chiếu rọi sắc mặt vô cùng tĩnh lặng của nàng.
Tô Vũ từ bên ngoài đi vào, đứng ở cửa lẳng lặng nhìn nàng, không nói lời nào cũng không tiến lên một bước.
Hai người giằng co thật lâu.
Khi Thẩm Nguyệt nhìn thấy cái bóng cao gầy từ ngoài cửa đi vào, nàng ngẩng đầu nhìn thấy hắn, ánh mắt nàng vẫn vô cũng tĩnh lặng.
Ánh mắt đó giống như một mặt hồ tĩnh lặng không chút gợn sóng.
Sau đó, Thẩm Nguyệt lại hỏi: “Ngươi đã ăn chưa?”
Ánh mắt Tô Vũ nhìn nàng giống như đang muốn nhìn thấu nàng.
Thẩm Nguyệt vẫn còn cười nói: “Ta nghĩ ngươi đã ăn rồi cho nên sẽ không mời ngươi ngồi xuống cùng ăn đâu. Giờ này ngươi tới đây làm gì?”
Thật lâu sau Tô Vũ mới nói: “Nhận được lễ vật cho nên cũng phải đến thăm một chút”.
Thẩm Nguyệt cho biết: “Hôm nay ta mới biết được chuyện tốt của ngươi, nếu biết sớm hơn thì ta đã chuẩn bị một món quà lớn hơn rồi. Hôm nay trên phố không có gì để mua cho nên ta đành phải mua một ít quả hạch hàm ý may mắn”.