Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 474

Thẩm Nguyệt nhìn qua từng người một, miệng tấm tắc cảm thán: “E rằng tất cả mỹ nam trong kinh thành đều tập trung ở Sở Ngọc Lâu này”.

Câu nói này khiến cho đám công tử kia đều che miệng cười khúc khích.

Thẩm Nguyệt quay đầu liếc nhìn Liên Thanh Châu, bất mãn nói: “Ngươi đi đâu mà lâu như vậy, lại đây, mau lại đây”.

Liên Thanh Châu áp lưng sát vào cửa, nghiêm túc cự tuyệt: “Không được, ta sẽ không lại đó đâu. Ta đã nói rồi, ngươi không được làm xằng bậy”.

Thẩm Nguyệt nhướng mày, nở nụ cười xấu xa rồi ra lệnh cho bốn công tử đi tới nắm lấy tay chân của Liên Thanh Châu rồi khiêng đến trước mặt nàng.

Liên Thanh Châu tức giận nói: “Buông ta ra! Ta là nam nhân trong sạch, sẽ không cùng các ngươi làm bậy!”

Thẩm Nguyệt lại ra lệnh: “Đặt hắn ta lên ghế”.

“Các ngươi, các ngươi muốn làm gì!”


Thẩm Nguyệt nhếch miệng cười khi nhìn mấy công tử đè Liên Thanh Châu xuống ghế đến mức không nhúc nhích được, nàng nói: “Trước tiên hãy xoa bóp toàn thân cho hắn ta đi!”

Liên Thanh Châu hít sâu một hơi quát lên: “Đừng động vào ta!”, trông hắn ta lúc này giống y hệt cô nương nhà lành sắp bị làm nhục.

Nhưng bốn đôi tay mềm mại kia cũng không hề nhàn rỗi, ngay lập tức bắt đầu xoa bóp toàn thân cho Liên Thanh Châu theo lời của Thẩm Nguyệt.

Mấy công tử này thành thục nhất là việc hầu hạ người khác, lúc này bọn họ lại đang sờ soạng toàn thân Liên Thanh Châu khiến cho hắn ta chậm rãi cảm nhận được sự thoải mái trong nỗi khổ sở vô bờ.

Hắn ta thật sự muốn đập đầu vào đậu hũ đến chết!

Thẩm Nguyệt ở bên cạnh vẫn đang quan sát với vẻ thích thú.

Liên Thanh Châu tức giận nói: “Họ Thẩm kia, ta nhất định phải tuyệt giao với ngươi… á, nhẹ thôi!”


Liên Thanh Châu bị nắn bóp đến mức xấu hổ không còn muốn sống, cảm thấy xương cốt toàn thân đều mềm nhũn hết cả ra.

Sau đó không biết từ lúc nào mà toàn thân Liên Thanh Châu đã đổ đầy mồ hôi, hắn ta vô lực ngồi phịch trên ghế, thậm chí còn không thèm phản kháng thêm nữa.

Mấy vị công tử thủ pháp rất tốt, Thẩm Nguyệt đã nghe ngóng từ trước rồi.

Nhờ có mấy đôi bàn tay linh hoạt kia xoa bóp, từng lỗ chân lông trên cơ thể đều được thư giãn, cảm giác khoan khoái kéo dài lan ra từ trong cốt tủy khiến người ta cảm thấy toàn thân thư thái.

Liên Thanh Châu tuy rằng xấu hổ không dám thừa nhận, nhưng nhìn phản ứng của hắn ta, chắc hẳn cũng thấy sướng lắm, miệng hừ hừ vài tiếng rồi không hề giãy giụa kịch liệt nữa.

Thẩm Nguyệt rút lấy khăn tay thơm ngào ngạt giắt ở thắt lưng của một vị công tử, giúp Liên Thanh Châu lau mồ hôi, cười tít cả mắt và hỏi: “Thế nào, bây giờ còn đòi cắt đứt tình bạn với ta nữa không? Một người quanh năm không vận động như ngươi, tới đây một chuyến, có phải toàn thân nhẹ bẫng, dường như được đả thông hai huyệt Nhâm Đốc?”

Liên Thanh Châu liếc nhìn Thẩm Nguyệt với vẻ u oán.

Thẩm Nguyệt lại bật cười: “Miệng ngươi nói không cần đâu không cần đâu nhưng cơ thể rất thành thật, có phải bây giờ đã thấy sướng đến mức sắp bay thẳng lên trời không?”

“Cô tránh ra đi, ta không muốn nói chuyện với cô”.

Bốn vị công tử buông Liên Thanh Châu ra rồi vây quanh Thẩm Nguyệt, mỉm cười xinh đẹp: “Thẩm công tử, hay là công tử cũng thử xem? Rất thoải mái đấy”.

Bình Luận (0)
Comment