Cũng chẳng có gì muốn nói.
Hắn đi ra gặp mặt cũng đã đạt dự tính ban đầu của Thẩm Nguyệt rồi.
Nhưng Tô Vũ lại nói: “Ta không vội”.
Thẩm Nguyệt đứng ngoài khung cửa sổ, nhìn thấp hơn hắn một chút, khẽ ngẩng đầu lên, mượn ánh trăng sáng để cố thấy rõ mặt hắn.
Nhớ kỹ từng góc cạnh trong khuôn mặt hắn.
Thẩm Nguyệt chợt nhớ tới con rối lần đầu nàng học khắc, nếu có lần sau, nàng đã nhớ kỹ hình dáng hắn, chắc chắn có thể khắc đẹp hơn.
Tô Vũ cũng nhìn nàng, con mắt như đêm tối, chỉ muốn cuốn nàng vào trong.
Thẩm Nguyệt thu mắt lại, chìa tay ra, thanh tịch nói: “Tô Vũ, trả lại cho ngươi”.
Tô Vũ khép mắt nhìn sáo trúc trong tay nàng: “Không thích nữa?”
“Ừ, không thích nữa rồi”, Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: “Ta nhớ chỗ ngươi có một tượng gỗ của ta nữa, ngươi cũng trả lại cho ta đi”.
“Nhưng ta vẫn thích cái đó, e là không trả cho nàng được rồi”.
“Đồ xấu như thế có gì mà thích?”
Tô Vũ nhẹ nói: “Bởi vì ngoài nàng ra thì ta chưa nhận đồ của ai cả”.
Thẩm Nguyệt giật khóe môi, muốn cười, nhưng lúc ấy nàng cố gắng thế nào cũng không cười nổi.
Nàng cố gắng thả lòng: “Người khác sẽ không tặng những vật này cho ngươi, mà đồ vật ngươi tặng đi cuối cùng cũng sẽ bị trả lại, sau này tặng quà cho ai thì nên cẩn thận chút”.
Nàng đưa sáo trúc ra trước mặt hắn: “Ngươi có lấy hay không? Không muốn thì để ta ném đi”.
Tô Vũ nói: “Được thôi, dù gì cũng không phải lần đầu”.
Hắn lấy lại sáo trúc trong tay Thẩm Nguyệt, trong sáo trúc nho nhỏ ẩn chứa vô số hồi ức của bọn họ.
Ai lại nỡ ném đi chứ.
Thẩm Nguyệt buông thõng tay, im lặng một chút rồi nói: “Sau này không cần làm gì cho ta nữa đâu”.
“A Nguyệt”, hắn gọi nàng.
Thẩm Nguyệt cười, bình tĩnh nói: “Ta cũng không vội, nếu ngươi muốn nói cái gì thì nói đi, dù sao sau này có thể sẽ không gặp lại hay có liên quan gì với nhau nữa đâu”.
Tô Vũ im lặng một hồi, nói: “Mai nàng phải đi à?”
“Ừ, thánh chỉ đã ra rồi, mai bắt đầu đi”.
“Sao nàng không từ chối?”
“Hoàng thượng đích thân yêu cầu ta đến phương nam xác nhận Tần Như Lương đã qua đời, ta được phép từ chối sao?”
“Coi như không từ chối thì cũng có rất nhiều cách để nàng không phải đi mà”, Tô Vũ nhìn nàng: “Nàng có thể giả bệnh, đêm nay ta sẽ cho nàng ốm một trận, nàng không đi được, ông ta sẽ không bắt nàng đi nữa”.
Ánh mắt hắn sâu thẳm, khiến Thẩm Nguyệt hít thở không thông.