Thẩm Nguyệt cũng đi nhẹ nhàng như hắn ta, gần như không phát ra âm thanh, đứng sau lưng Hạ Du cả buổi mà hắn ta không nhận ra.
Thẩm Nguyệt bỗng nhiên nói: “Viết cái gì mà lén lút thế?”
Hạ Du giật mình, tay run một cái, sau đó bất cẩn quệt một đường mực lên trên giấy.
Hạ Du hít sâu một hơi, nói: “Cô làm gì mà bất thình lình thế hả, hù chết người có đền mạng được không!”
Thẩm Nguyệt nhìn thấy hắn ta viết một xấp tin, mà không chỉ có một tờ như của Thanh Hạnh.
Nàng cầm thư lên, nói: “Mối quan hệ của ngươi với hoàng thượng tốt lên từ bao giờ thế, mấy ngày không gặp mà đã nhiều điều để nói đến thế rồi cơ à?”
Hạ Du cười khẩy: “Hoàng thượng bảo ta trông chừng Đại học sĩ mà, ai bảo hắn cứ chọc vào ta, đây đều là tội trạng của hắn mà ta viết ra đấy! Cô mau đến xem giúp ta xem hắn còn tội danh gì mà chưa ghi lên không”.
Thẩm Nguyệt cau mày xem từ đầu đến cuối, Hạ Du này viết đúng là kỹ đến không thể kỹ hơn, đến cả việc nàng ngồi chung xe ngựa với Tô Vũ, tối mới cầm chăn từ trong xe ngựa ra ngoài, thậm chí hắn ta còn trắng trợn miêu tả lại cảnh Tô Vũ xuất hiện lúc Thẩm Nguyệt đang ngâm chân, đắp lên tội danh là bất kính với công chúa, hành vi quái đản, vô lễ các kiểu.
Nhưng những việc như kiểu gấp rút lên đường cả ngày cả đêm, chạy chết mấy con ngựa, bỏ xa đội hộ vệ, vân vân mây mây, đều bị Hạ Du nói thành Tô Vũ không thương cảm cho thuộc hạ! Không trân trọng sinh mạng của động vật! Không có lòng thương tiếc người khác!
Thẩm Nguyệt co quắp khóe miệng, nhìn Hạ Du, dở khóc dở cười: “Tô Vũ khiến ngươi khó chịu đến vậy à?”
Hạ Du nói: “Cô cũng đừng bảo ta lấy việc công trả thù riêng nữa, ta đúng là người như vậy đấy. Ta đây chỉ đang thật lòng bẩm báo, có vu hãm tí nào đâu”.
Thẩm Nguyệt nói: “Nhưng ngươi lại dùng phép nói quá”.
“Cô thấy tài viết văn của ta đỉnh chứ?”, Hạ Du hài lòng nói.
Thẩm Nguyệt trực tiếp xé tan thư của hắn: “Đỉnh cái đếch, sau khi giám định, viết văn quá tệ, viết lại cho ta”.
Lúc Hạ Du muốn cản lại thì cũng không kịp nữa, lúc này hắn ta mới thật sự hiểu được cảm giác của Thanh Hạnh ban nãy.
Thẩm Nguyệt một lần nữa đưa bút cho hắn ta, hạ giọng nói: “Chuyện gấp rút lên đường thì được, kể sơ lược thôi, nhưng việc Tô Vũ và ta ở cùng một chỗ thì không thể nói ra”.
Hạ Du nói: “Sao không thể kể chuyện hắn bất kính với cô chứ?”
“Ngươi cứ làm theo lời ta nói đi”, Thẩm Nguyệt phất áo ngồi bên cạnh hắn ta, ngón tay gõ dọc theo bàn: “Hạ Du, ngươi phải nhớ kỹ, ta và Tô Vũ không được xuất hiện trong cùng một câu. Hoặc là ngươi viết ta, hoặc là viết hắn”.
Hạ Du nói: “Ta không cáo trạng gì cô, ta chỉ viết hắn thôi”.
“Ngươi cáo trạng hắn không thương cảm thuộc hạ, không trân trọng mạng sống của động vật đều được”, Thẩm Nguyệt nghiêm túc: “Nhưng ngươi không được nói chuyện hắn có tiếp xúc với ta, và cả những chuyện có khả năng khiến hắn chịu tội lớn nữa”.
Tô Vũ vốn không quan tâm việc Hạ Du đi lâu không về, nhưng hắn ta lại ở chung với Thẩm Nguyệt thì Tô Vũ không thể không quan tâm.
Lúc hắn đi ra khỏi phòng để kiểm tra thì cũng nghe được toàn bộ câu nói của Thẩm Nguyệt.
Mặc dù Thẩm Nguyệt đã cố gắng hạ giọng, nhưng Tô Vũ vẫn nghe được vì thính lực phi phàm của mình.
Hạ Du hỏi: “Vì sao?”
“Không có vì sao gì hết, ta không cho phép thế thôi”.