Thẩm Nguyệt ngưng lại rồi nói tiếp: “Đây dường như không phải chuyện ta cần lo lắng mà là Mi Vũ cần lo mới phải. Coi như điểm tâm này không có vấn đề gì, nhưng sau khi ta ăn xong lại xảy ra chuyện thì Mi Vũ chẳng phải là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch hay sao?”
Ngọc Nghiên biết Thẩm Nguyệt đang có ý gì, nàng đây là bất cần đời.
Từ khi bị Tần Như Lương đánh đến suýt bị sinh non, Thẩm Nguyệt đã không thiết gì nữa.
Lần này, Ngọc Nghiên chưa kịp ngăn cản thì Liễu Mi Vũ đã nói trước: “Công chúa, Ngọc Nghiên nói đúng, công chúa đang có thai, cần cẩn thận mọi chuyện. Điểm tâm này bỏ đi, là Mi Vũ suy nghĩ không thấu đáo”.
Nói xong, nàng ta cho Hương Phiến cất điểm tâm đi.
Thẩm Nguyệt đã nhắc nhở nàng ta không thể khinh suất đưa đồ ăn cho Thẩm Nguyệt được. Không có độc cũng sẽ bị nói thành có độc, như vậy sẽ khiến nàng ta phải chịu nỗi oan. Mà cho dù là có độc thì nàng ta sẽ càng bị nghi ngờ.
Mặc dù nàng ta hận không thể độc chết đứa con của Thẩm Nguyệt!
Thẩm Nguyệt ung dung nói: “Nghe đồn lúc trước ta đánh ngươi thương tích đầy mình hả? Giờ đã khỏe rồi cơ à?”
Liễu Mi Vũ nói: “Chuyện này ta vẫn luôn muốn giải thích với công chúa, đều là do ta sai, ta không cẩn thận ngã giữa sân. Khi ấy tướng quân vội quá, còn chưa nghe ta nói hết thì đã vội đến tìm công chúa. Nhân đây, ta đến là để xin lỗi công chúa”.
“Không cần đâu, ta đã trả lại những gì mà Tần tướng quân đã làm với ta rồi, nhưng nghĩ lại ta vẫn cảm thấy chưa đủ, về sau ta sẽ còn khiến cho hắn ta phải chậm rãi trả giá”, Thẩm Nguyệt nhấp một ngụm trà cười nói.
“Chẳng qua Tần Như Lương cứ khăng khăng là ta đánh ngươi. Nếu như ta thật sự đánh ngươi thì ta nhất định sẽ đánh vào mặt của ngươi trước. Ta còn dặn hắn nhớ xem thử sau lưng ngươi có vết thương gì không, nếu như chính ngươi tự tạo ra vết thương thì có lẽ sẽ không tạo ra được sau lưng, hoặc cũng có thể ngươi muốn tất cả mọi người phải nhìn thấy cho nên không để ý đến phía sau lưng. Không phải ngươi đã nói rằng mình bị ngã sao, chắc cho dù có ngã thì chân cũng chẳng bị làm sao đâu nhỉ?”
Lời này vừa nói ra thì khuôn mặt của Liễu Mi Vũ đã trở nên tái xanh, chiếc khăn tay bị nàng ta siết chặt.
Hai ngày trước Tần Như Lương vừa ra khỏi Trì Xuân Uyển đã đến Phù Dung Uyển của Liễu Mi Vũ, khi bôi thuốc cho nàng ta thì hắn ta đã hỏi về vết thương trên lưng của nàng ta, chuyện đó nàng ta vẫn còn nhớ rõ.
Hóa ra tất cả là có nguyên do! Đều là do Thẩm Nguyệt tác quái!
Lúc đó Liễu Mi Vũ vẫn chưa để ý nhiều nhưng hiện tại nàng ta liền trở nên lo lắng, không biết Tần Như Lương đã biết được chuyện gì.
Không ngồi thêm được bao lâu thì nàng ta đã không yên lòng, nhanh chóng dẫn Hương Phiến rời đi.
Thẩm Nguyệt híp mắt nhìn theo bóng lưng hai chủ tớ bọn họ rời khỏi tiểu viện, Ngọc Nghiên ở bên cạnh thì thầm: “Nô tỳ vừa nhìn thấy bóng dáng làm bộ làm tịch của ả ta thì đã cảm thấy bất an, sao công chúa còn muốn gặp bọn họ chứ?”
Thẩm Nguyệt nhếch môi nói: “Không nhịn được, ta nhàn rỗi quá”, nói đoạn nàng lại hưng phấn hỏi: “Ngươi có thấy Hương Phiến kia khá đẹp không, khi đi thắt lưng còn uyển chuyển hơn cả Liễu Mi Vũ”.
Ngọc Nghiên nhíu mày, giậm chân nói: “Công chúa còn có thời gian để ý đến chuyện đó sao? Liễu thị có tính tình như vậy thì Hương Phiến kia chắc chắn cũng chẳng ra gì!”
Thẩm Nguyệt đưa tay sờ lên vết sẹo trên mặt, dựa đầu vào ghế tựa, nhẹ giọng nói: “Hương Phiến, ngươi sắp tới số rồi đó!”