Mí mắt Thẩm Nguyệt giật giật, mặt liên tục nóng rực lên nói: “Hạ Du, hắn chỉ đang chườm lạnh cho ta”.
“Chườm lạnh?” Hạ Du nhìn kỹ lại: “Thẩm Nguyệt, mặt cô bị làm sao thế?”
Thẩm Nguyệt không để ý nói: “Nhỡ té ngã”.
Hạ Du đi tới ngồi bên cạnh Thẩm Nguyệt, thở dài như ông cụ non: “Đi đường ráng mở mắt thật to chứ, sao cô lại bất cẩn như vậy nhỉ. Lớn từng này tuổi rồi, còn bị té”.
Thẩm Nguyệt: “…”
Có Hạ Du ở đây, Thẩm Nguyệt và Tô Vũ không thể nói chuyện như lúc nãy nữa.
Lại phát hiện ba người ngồi ở góc hành lang, nhất thời không có chuyện gì để nói.
Bầu không khí là lạ.
Vì thế, Thẩm Nguyệt cảm nhận được đá trong túi vải đã tan kha khá rồi, bèn thuận miệng nói với Tô Vũ: “Băng lạnh này ngươi lấy ở đâu thế, mát lắm”.
Tô Vũ nhìn cục đá trong tay mình, nói: “Cô đang nói cái này hả, ta đập ra từ quan tài băng dưới hầm đấy”.
Thẩm Nguyệt nhìn hắn: “Ngươi nói cái gì…? Ngươi dùng đá của quan tài băng để ta chườm mặt á?”
Hạ Du bên cạnh chậc chậc, lắc đầu nói: “Vô tâm quá mà, lại đi mang mấy thứ dùng cho người chết về cho Thẩm Nguyệt sử dụng, đại học sĩ bảo người ta yên tâm kiểu quái nào được!”
Tô Vũ nhanh chóng chuyển chủ đề, chậm rãi nói: “Hạ phó sư, ngươi mới ngủ dậy, bộ ngươi không định ăn cơm tối à, trời cũng sắp tối rồi”.
Hạ Du như vừa từ trong mộng tỉnh dậy, vuốt cái bụng rỗng tuếch, nói: “Thảo nào ta cứ thấy thiếu thiếu, thì ra là chưa ăn cơm!”
Hắn lại vỗ tay nói: “Đúng rồi, đêm nay có bữa tiệc tẩy trần gì đó mà, sao chúng ta vẫn chưa đi?”
Tô Vũ nói: “Lúc đi quên gọi ngươi, bọn ta đã ăn hết cả rồi”.
Hạ Du đầy căm phẫn: “Tại sao các ngươi không gọi ta!”
“Bởi vì ngươi ngủ như chết vậy”.
Làm sao bây giờ đây, nghĩ tới việc mình vẫn chưa ăn cơm tối, Hạ Du lại càng thấy đói bụng.
Hắn ta vội vàng chạy xuống bếp tìm gì đó để ăn.
Tô Vũ mới nói có vài câu đã đuổi hắn ta đi, trước mặt góc hành lang chỉ còn mỗi hắn và Thẩm Nguyệt.
Tô Vũ lại nghiêm túc nói với Thẩm Nguyệt vẫn còn nhìn khối đá trong tay với ánh mắt ghét bỏ: “Băng này ta tìm về từ nơi khác, nàng yên tâm dùng đi”.
Thẩm Nguyệt trừng mắt nhìn hắn.
Chườm đá xong, Tô Vũ lại lấy thuốc mỡ đã chuẩn bị từ sớm, nhẹ nhàng bôi lên vết thương của Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt rầu rĩ hỏi: “Thế này trông có xấu lắm không?”
“Không xấu”.
“Chàng lại ghẹo ta”.
Tô Vũ nhìn nàng thật lâu, bỗng nhiên cúi xuống hôn lên môi nàng một cái.
Xúc cảm lành lạnh cùng với hơi thở dịu dàng đột nhiên chiếm cứ tất cả mọi giác quan của Thẩm Nguyệt.
Thần kinh của nàng nhanh chóng bị chặn đứng, cứng đờ cả người.
Dù chỉ trong một giây phút ngắn ngủi, lại khiến lòng nàng hoảng hốt như muốn nổ tung.