Khi Thẩm Nguyệt quay đầu, nàng thấy Tô Vũ điềm tĩnh đứng trong ánh đèn đuốc. Tuy hắn khẽ cúi đầu, nhưng từ đầu đến cuối không hề khom lưng nhún gối, bóng lưng thon dài và ưu mỹ, loáng thoáng lộ ra vẻ cao quý.
Vẻ cao quý của hắn, dường như sinh ra đã có, chỉ khi không chú ý mới lộ ra ngoài, lấp lánh ánh hào quang không thể ngó lơ.
Bước chân của Thẩm Nguyệt hơi ngập ngừng, nhưng vẫn rời khỏi đại điện.
Hoàng đế từng bước đi tới trước mặt Tô Vũ, lặng lẽ nhìn gương mặt không rõ hỉ nộ của Tô Vũ: “Trẫm muốn biết, ngươi đang giúp Tĩnh Nguyệt công chúa hay đang giúp chính mình. Chẳng lẽ tương lai của Đại Sở thực sự do một nữ nhân làm chủ sao?”
Tô Vũ đáp: “Tĩnh Nguyệt công chúa là chân mệnh thiên nữ, tại sao không thể”.
Hoàng đế cười vài tiếng: “Nói thật, Đại Sở do nữ nhân làm chủ sẽ tốt hơn là do nam nhân làm chủ, kể cả cho nàng ta mười năm, mười năm sau nàng ta cũng chưa chắc sẽ là đối thủ của Dạ Lương ta”.
Với cục diện hiện tại, ông ta có thể chờ mười năm.
Chưa biết chừng mười năm sau, nhờ sự thống trị của một nữ nhân mà Đại Sở càng ngày càng suy yếu, đến lúc đó Dạ Lương muốn tiêu diệt Đại Sở, cũng không muộn.
Bá nghiệp thiên thu, cũng không muộn gì vài năm.
Hoàng đế nói: “Lời hứa hôm nay, trẫm muốn ngươi phải lập khế ước”.
Tô Vũ đồng ý: “Vậy thì coi như Tĩnh Nguyệt công chúa đã đạt thành khế ước liên minh cùng bệ hạ rồi”.
“Lui xuống đi, ngày mai trẫm sẽ chuẩn bị khế ước”.
Tô Vũ hành lễ rồi chậm rãi lui đi, thế nhưng mới đi được vài bước, hắn lại quay đầu, thản nhiên đáp:
“Bệ hạ chí hướng xa xôi, tuy không biết mười năm sau tình cảnh sẽ thế nào, nhưng bệ hạ muốn thu phục Đại Sở, Tô mỗ có cách nào, có thể không tốn một binh lính”.
Hoàng đế Dạ Lương thoáng kinh ngạc, sau đó cảm thấy nực cười: “Ngươi sẽ thật lòng đưa ra chủ kiến giúp Dạ Lương ta?”
Buổi nói chuyện đêm nay khiến hoàng đế Dạ Lương không thể không bội phục Tô Vũ.
Người này bình thường không biểu lộ điều gì, nhưng trong lòng hắn không chứa phong hoa tuyết nguyệt, mà là non sông thiên hạ.
Triều thần Dạ Lương ban đầu coi thường Tô Vũ, đến cả rượu cũng không biết uống, cho rằng Đại Sở phái một kẻ vô dụng đến.
Thế nhưng không phải.
Một mình hắn lợi hại hơn đám triều thần này nhiều.
Không hề hoảng loạn, chỉ đợi thời cơ, hắn đã bố trí xong mọi thứ, nhìn thấu mọi thứ, thế nên có thể vãn hồi cục diện lúc ấy một cách hợp lý nhất, khiến cục diện nghiêng về phía có lợi cho hắn.
Ắt hẳn hắn đã nắm rõ đại quân biên giới phía Nam của Đại Sở.
Đối đầu với một kẻ tâm tư kín đáo như thế, chưa chắc đã là một chuyện tốt, dạng người bồng bột lỗ mãng như Triệu Thiên Khải vẫn dễ đối phó hơn.
Tô Vũ giống như một con sói núp trong bóng tối, lên kế hoạch cho mọi thứ.
Thế nhưng người như vậy chỉ ủ mưu tính kế vì một vị công chúa tiền triều, mà bản thân hắn không có chút dã tâm nào, nói ra hoàng đế Dạ Lương cũng không tin lắm.