Sau đó Thẩm Nguyệt buông đối phương, thất thần chạy về phía đó.
Lục hoàng tử quay đầu lại nhìn bóng lưng nàng, khác với vẻ ngây thơ vừa rồi, hắn ta lộ ra vẻ mặt thích thú.
Tĩnh Nguyệt công chúa này hình như quan tâm sứ thần cùng đi với mình hơi quá mức.
Tô Vũ vẫn còn đang ở trong biệt viện trước đó, lúc này thái y đang bao quanh hắn.
Thẩm Nguyệt đứng ngoài cửa, toàn thân cứ như bị rút cạn sức lực.
Khi nhìn thấy người đàn ông sắc mặt tái nhợt đến mức không còn chút máu nằm trên giường, nàng gần như không có can đảm bước vào.
Hắn nhắm chặt đôi mắt, làn da trắng đến mức trong suốt, bên mặt có vết thương nhỏ để lộ vết máu màu đỏ, dường như đó là màu sắc duy nhất trên người hắn.
Vết thương ở sau lưng Tô Vũ rất nặng, dù sao hắn cũng đã chịu đựng trọng lượng của tảng đá lâu như thế, nói là máu thịt lẫn lộn cũng là nhẹ rồi, sau lưng chống đỡ vật nặng dẫn đến phần xương trước ngực cũng bị gãy hai cái.
Trong tình huống nguy cấp như thế, Tô Vũ đã cắn răng chịu đựng, sử dụng sức lực cả người, dù hộc máu cũng phải nuốt ngược lại.
Vết thương của hắn không chỉ là vết thương ngoài da, rất còn thể là đang tổn thương ở trong phổi nữa.
Với tình trạng hiện nay, chỉ riêng vết thương ngoài da nặng cũng đã có thể khiến hắn mất mạng rồi.
Thái y vừa xử lý vết thương vừa lắc đầu thở dài khi nói những điều này.
Lúc này phía sau bỗng vang lên giọng nói: “Để ta”.
Thái y vừa xoay người thì đã bị Thẩm Nguyệt đẩy ra, nàng ngồi xổm xuống bên giường Tô Vũ, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của hắn, ngón tay đặt lên mạch.
Mạch đập của hắn yếu đến mức lúc cảm nhận được, lúc lại không.
Thái y nhận ra nàng: “Tĩnh Nguyệt công chúa vẫn nên về nghỉ ngơi trước đi, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức cứu chữa cho sứ thần”.
“Ta nói, để ta”.
Thẩm Nguyệt hít sâu một hơi để mình bình tĩnh lại từ nỗi buồn và sự đau đớn, nàng giơ tay ra đặt ở phía dưới ngực Tô Vũ, ngón tay sờ đến chỗ xương bị gãy.
Nàng rất biết ơn người đã dạy y thuật cho mình, để lúc này đây nàng có thể xử lý tình huống một cách dễ dàng.
Người dạy y thuật cho nàng hình như từng dạy nàng cách xử lý vết thương sau khi xương bị gãy.
Thẩm Nguyệt cảm thấy may mắn, may là nàng đã từng học trước đây.
Nàng chỉnh lại xương của Tô Vũ về đúng vị trí, sau đó lấy dây buộc lại.
Lật người Tô Vũ lại, lúc tận mắt nhìn thấy vết thương sau lưng hắn, hai mắt nàng đỏ bừng, giọng nghẹn ngào. Thẩm Nguyệt hỏi thái y: “Có giấy bút không?”
Thái y lấy giấy bút ra, tay Thẩm Nguyệt hơi run lên tên dược liệu lên tờ giấy, thuốc uống và thuốc bôi đều được ghi ra rất chi tiết.
Thái y nhìn đại khái cũng hiểu là Thẩm Nguyệt biết rõ tác dụng của các loại thuốc này.
Thế là dứt khoát cầm phương thuốc đó đi chuẩn bị dược liệu.
Thẩm Nguyệt lại nói: “Ta cần một bộ châm bạc”.
Châm được xếp thành hàng một hàng, vết thương trên hai tay Thẩm Nguyệt vẫn chưa được xử lý, ngón tay vừa đỏ vừa sưng, cánh tay đến giờ vẫn còn đang run vì phải dùng sức chống đỡ trong thời gian dài.