Tần Như Lương sửng sốt.
“Chắc ngươi nghĩ nàng ấy mạnh mẽ như thế thì sẽ không khóc chứ gì”.
Giọng Thẩm Nguyệt rất bình thản nhưng cũng hơi khàn khàn, không dao động cảm xúc: “Ngươi nói xem nàng ấy là công chúa, bên cạnh có rất nhiều người vây quanh nhưng tại sao nàng ấy lại đáng thương như thế? Vì trước kia thiếu niên từng đồng ý trèo lên cây hái quả hạnh cho nàng ấy sau đó chỉ bằng lòng hái quả hạnh cho người khác”.
Yết hầu Tần Như Lương nghẹn lại, không nói gì.
Thẩm Nguyệt nói: “Chỉ tiếc là Thẩm Nguyệt đó đã chết rồi. Sau khi cưới nàng ấy vào cửa, ngươi đã bỏ mặc không quan tâm, mặc cho nàng ấy chịu đói bị lạnh, mặc cho nàng ấy bị người khác bắt nạt, thậm chí người nàng ấy yêu thương tự ra tay đánh nàng ấy, trái tim nàng ấy đã bị nghiền nát từng chút”.
Bây giờ, ký ức ba tháng ở phủ tướng quân mà nguyên chủ để lại cho nàng, nàng vẫn nhớ rất rõ.
Mỗi vết thương đều hằn rất sâu.
Thẩm Nguyệt nói: “Ngươi không tin nàng ấy bị Liễu Mi Vũ rạch mặt, ngươi cũng không tin nàng ấy bị Liễu Mi Vũ đuổi ra khỏi nhà, nhưng lúc khi nàng ấy cầu cứu trong trận tuyết đó, nàng ấy đã chết mất rồi. Lúc đó ngươi đang ở đâu, có bao giờ quan tâm đến sống chết của nàng ấy chưa”.
Nàng bình tĩnh nhìn Tần Như Lương: “Bây giờ ngươi nói ngươi muốn bắt đầu lại, ngươi muốn cố gắng hết sức đối xử tốt với nàng ấy nhưng Thẩm Nguyệt yêu ngươi đã không còn nữa, ngươi muốn đối xử tốt với nàng ấy như thế nào đây?”
Từng câu Thẩm Nguyệt nói đều như lưỡi dao sắc bén đâm từng nhát vào tim hắn ta.
“Ta không phải là nàng ta, ta không yêu ngươi, ngay cả thích cũng chưa phải, hiện tại không thích, tương lai lại càng không có khả năng thích ngươi”.
Thẩm Nguyệt mệt mỏi nhắm lại mắt, nói mơ hồ: “Nếu trước đây biết được ngươi thay đổi thái độ như ngày hôm nay, ta có thể sẽ vô cùng vui vẻ, bởi ta cuối cùng cũng có thể khiến ngươi tổn thương bằng chính thứ ngươi gọi là tình yêu.
Tàn nhẫn giẫm đạp ngươi dưới gót giày, lời này lúc đầu là do ta nói, nhưng bây giờ ta lại cảm thấy ngay cả làm tổn thương tới ngươi cũng chỉ là đang lãng phí thời gian với ngươi.
Tại sao ta phải phung phí thời gian của mình cho ngươi, tại sao không đi yêu người mà ta muốn yêu?”
Một lúc lâu sau, Tần Như Lương mới tìm lại được giọng nói của mình: “Vì vậy nàng không yêu ta mà lại yêu kẻ trong phòng kia- người mà nàng không nên trao lòng nhất?”
Thẩm Nguyệt ngẩng đầu liếc hắn ta.
Trong mắt nàng ánh lên tia ráng đỏ của buổi chiều tà, kiên định như vậy.
Nàng đáp: “Đúng, ta yêu chàng ấy. Cho dù chàng ấy là người ta không nên yêu nhất trên thế gian này, ta cũng sẽ vẫn yêu chàng ấy”.
“Có phải là ngoại trừ hắn ta, nàng không quan tâm đến tính mạng của những người khác không?”, Tần Như Lương cười đắng chát: “Cùng là người vì ngăn cản nguy hiểm cho nàng mà bị thương nặng, nàng có thể canh giữ bên hắn không rời một tấc, nhưng ngay cả một cái liếc mắt nhìn ta cũng chưa từng có”.
Cảnh tượng này chẳng phải giống như những ngày Thẩm Nguyệt mới gả vào phủ tướng quân trước kia, Tần Như Lương khắp nơi che chở cho Liễu Mi Vũ, mặc kệ sống chết của nàng hay sao?
Điểm khác biệt duy nhất chính là trước kia Tần Như Lương vì người phụ nữ mà hắn yêu thương, còn Thẩm Nguyệt hôm nay là vì người đàn ông nàng thương.
“Ta không quan tâm đến bất kỳ ai khác ngoài chàng ấy, cũng bao gồm cả ngươi”.
“Nhưng nàng biết hắn là ai không?”
“Ta chỉ biết chàng ấy là Tô Vũ”.