Hơn nữa, thân phận của Thẩm Nguyệt rất đặc biệt, là công chúa tiền triều. Chính quyền Đại Sở thay đổi đã nhiều năm, triều chính mặt ngoài thì bình tĩnh, nhưng trong âm thầm vẫn có vòng xoáy của bộ máy tiền triều đang lưu động. Nếu như để Thẩm Nguyệt cam nguyện xưng thần, đám bộ hạ cũ của tiền triều cũng không còn gì để trông cậy nữa.
Nói như vậy, giữ lại đứa bé có cả lợi lẫn hại, nhưng lợi nhiều hơn hại.
Cuối cùng, hoàng đế nói với Tần Như Lương: “Không vội, cứ như vậy đi. Sau này trẫm sẽ tìm cơ hội thăm dò nó xem còn nhớ bao nhiêu chuyện ngày xưa. Ngươi về đi, sau này sủng thiếp thế nào thì cũng nên có giới hạn thôi, Tĩnh Nguyệt vẫn là công chúa Đại Sở chúng ta”.
Tần Như Lương đáp: “Vâng, thần hiểu ạ”.
Tần Như Lương không ngờ được rằng, hôm nay hắn ta về phủ trễ một chút mà cả phủ tướng quân đã long trời lở đất rồi.
Liễu Mi Vũ ngã xuống hồ, bị đỉa hút máu, lần này toàn thân đúng là không có một chỗ nào nguyên vẹn. Thậm chí đã có con đỉa chui vào trong da thịt của nàng ta, để lại mấy lỗ máu trên da.
Bà tử và đại phu bận rộn chạy quanh Phù Dung Uyển. Tính mạng của Liễu Mi Vũ không có trở ngại, nhưng cần xử lý vết thương quanh người đã.
Hương Phiến chỉ cần băng bó sơ qua ở phần trán, lau đi vết máu trên mặt là xong, nhưng gương mặt nàng ta vẫn trắng bệch. Nàng ta nhào vào quỳ xuống dưới chân Tần Như Lương, khóc lóc kêu lên: “Tướng quân! Cầu xin tướng quân làm chủ cho phu nhân!”
Tần Như Lương rũ mắt xuống, bên trong ánh mắt u ám là cuồng phong bão tố. Hắn ta nhìn chằm chằm Hương Phiến: “Là ai làm?”
Thẩm Nguyệt ăn trưa muộn, ăn xong thì buồn ngủ vô cùng, bèn nằm trong phòng một lúc, Ngọc Nghiên thì ở bên cạnh nhẹ nhàng quạt.
Một lúc sau, quản gia dẫn theo mấy bà tử cương trực tới, phá vỡ sự yên lặng của Trì Xuân Uyển.
Quản gia nói: “Tướng quân mời công chúa đến tiền sảnh”.
Triệu thị thầm nghĩ không ổn, nhưng vẫn mềm dịu hỏi: “Tướng quân có nói là có chuyện gì không?”
“Là chuyện của nhị phu nhân”.
Triệu thị mỉm cười, cố gắng né tránh: “Công chúa giờ đang ngủ trưa, hay là chờ công chúa tỉnh rồi ta mời công chúa qua đó sau?”
Quản gia thở dài nói: “Triệu mụ, đây là mệnh lệnh của tướng quân, chúng ta cũng không dám cãi lại. Mong công chúa hãy đến luôn bây giờ, nếu không chúng ta chỉ có thể đi vào mời công chúa ra thôi”.
Triệu thị bất an vô cùng, xem ra hôm nay không tránh thoát được rồi. Haiz, công chúa làm việc quỷ dị, sao lúc trước không báo cho bà ta một tiếng chứ! Bây giờ bà ta cũng không biết xử lý làm sao.
Tiếng nói vừa dứt, cửa phòng đã cọt kẹt mở ra.
Thẩm Nguyệt mặc quần áo sạch sẽ, bụng nhỏ hơi nhô cao, bình thản đứng ở khung cửa.
Có thể là vì mang thai nên quanh người nàng đều có một vầng sáng dịu dàng của tình mẫu tử. Cho dù vết sẹo trên mặt có chói mắt thì cũng không còn dữ tợn như hồi đầu.
Thẩm Nguyệt vô thức đặt tay lên bụng, nói: “Nếu là lệnh của tướng quân thì ta không thể làm khó quản gia được”.
Quản gia khom người vái: “Lão nô cảm tạ công chúa đã thông cảm”.
Sau đó, Thẩm Nguyệt đi theo nhóm quản gia đến tiền viện.
Ngọc Nghiên và Triệu thị đi sát theo sau. Bọn họ biết hôm nay không tránh được, nếu tướng quân muốn trách tội thì bọn họ sẽ chuẩn bị kỹ càng, nhất định bảo vệ công chúa, không để đứa bé trong bụng bị thương.
Đứa bé giờ đã năm tháng, vô cùng hoạt bát. Lúc này không thể để nó xảy ra chuyện gì được. Càng về sau, đứa nhỏ thành hình, nếu có chuyện gì bất trắc thì mẹ cũng sẽ bị hủy hoại, nghiêm trọng hơn có thể là một xác hai mạng.