Sau khi Tô Vũ rời đi thì Hạ Du mới bước xuống bậc thềm rồi đi tới chỗ tên đội trưởng đội hộ vệ sau đó giơ chân đá đá vào người hắn ta.
Hắn ta không phản ứng lại, tất nhiên là đã chết rồi. Tô Vũ đã ra tay thì làm sao có thể chừa cho hắn ta con đường sống được?
Hạ Du đã dần quen với việc nhìn thấy người chết, sau khi bình tĩnh lại khi nhìn thấy thủ đoạn giết người của Tô Vũ thì cũng không còn quá sợ hãi.
Hạ Du đẩy xác tên đội trưởng vào trong một bụi cỏ gần đó để che đậy, nếu không sẽ rất dễ dàng bị phát hiện.
Sau đó hắn ta mới đi tìm Hoắc tướng quân sư phụ của mình.
Hoắc tướng quân không nói lời nào liền thu xếp tốt hậu quả, ông ta vừa nhìn liền biết nguyên do.
Hạ Du hỏi: “Sư phụ, người cùng Tô Vũ đã sớm cùng một phe rồi sao?”
Hoặc tướng quân kín đáo nhìn Hạ Du bằng ánh mắt thâm trầm rồi nói: “Sáng nay hắn đã để cho công chúa Tĩnh Nguyệt kéo ngươi, bây giờ lại cho ngươi nhìn thấy chuyện này có nghĩa rằng hắn không xem ngươi là người ngoài, cho nên đối với chuyện tối nay ngươi không được nói cho người khác biết”.
“Ngay cả Thẩm Nguyệt mà ta cũng không được nói hay sao?”, Hạ Du hỏi.
Hoắc tướng quân nói: “Ngươi nói ra chuyện này, ngoại trừ làm cho công chúa Tĩnh Nguyệt thêm lo lắng thì có lợi ích gì?”
Hạ Du ngẫm lại thì thấy ông ta nói cũng có lý.
Ngày hôm sau, Hạ Du đang vặt lông chim bồ câu thì Tần Như Lương đi qua nhìn thấy liền cau mày hỏi: “Bồ câu đưa thư ở đâu ra vậy?”
Hạ Du ngạc nhiên nói: “Mới nhìn thoáng qua làm sao ngươi có thể biết được đây là chim bồ câu đưa thư?”
“Trên chân của nó có dấu vết bị ống thư mài hằn lên”.
Hạ Du thản nhiên nói: “Ngươi có mắt nhìn đó. Đêm qua con chim bồ câu này từ đâu bay vào trong viện bị ta bắt gặp, hẳn là nó bay trong lúc trời còn mưa lớn cho nên đầu óc bị rối loạn, ngay cả phương hướng cũng không xác định được”.
Vặt lông nó được một lúc thì Hạ Du cảm thấy tốn sức quá bèn nói: “Đại học sĩ nói rằng con chim bồ câu này vừa hay có thể dùng để nấu canh cho Thẩm Nguyệt, nhưng mà chuyện vặt lông sao lại phiền toái như vậy chứ?”
Tần Như Lương im lặng một hồi rồi mới nói: “Ngươi không biết nên trụng nước sôi trước rồi mới vặt lông sao?”
“Còn có bước đó nữa sao?”
“Gà ở nhà ngươi trước đây đều vặt lông sống như thế này sao?”
“Ta chỉ biết ăn thịt gà chứ chưa bao giờ thấy gà bị vặt lông như thế nào”.
Tần Như Lương đi tới cầm lấy con chim bồ câu rồi nói: “Để đó cho ta”.
Sau đó hắn ta mới đun một nồi nước sôi rồi trụng sơ con chim bồ câu trong nước sôi. Hạ Du tấm tắc nói: “Không ngờ đại tướng quân còn làm được chuyện này”.
“Không phải ai cũng biết làm ngay từ đầu, không biết thì có thể học”.