Thôn dân dẫn đầu quỳ xuống trước mặt Thẩm Nguyệt, tôn xưng “công chúa Tĩnh Nguyệt” thì những thôn dân còn lại mới biết, hóa ra người thôn mình đưa về một vị công chúa.
Bọn họ chưa từng tiếp xúc thế đạo, bèn lũ lượt quỳ xuống dập đầu.
Thẩm Nguyệt thấy thế thì nói: “Mau đứng dậy đi, đưa ta đi xem người bệnh đã”.
Gần như hơn một nửa dân làng đã nhiễm bệnh, những người già yếu bị trước, sau đó dần dần mới truyền nhiễm cho những người khỏe mạnh.
Thẩm Nguyệt nói với bọn họ tạm chưa thể dùng đến nước sông Tương, phải chờ thêm vài ngày nữa cho nước sông lọc sạch thì mới dùng được, hơn nữa không được uống luôn nữa.
Thôn dân mới hiểu được, hóa ra ôn dịch bắt nguồn từ nước sông.
Sau đó, các thôn dân mới đi ra đồng lấy nước sạch, sau đó cho vào cái nồi to, đốt lửa đun sôi lên rồi thả dược liệu vào trong nồi.
Những người bị bệnh đều tập trung ở một chỗ, Thẩm Nguyệt lần lượt châm cứu để ổn định bệnh tình.
Trong thôn nhất thời tràn ngập sức sống, mùi khói lan tỏa, tiếng người tiếng chó không dứt.
Trời tối dần, khí nóng trong nồi tỏa ra, Thẩm Nguyệt đang lấy thuốc phân phát cho mọi người.
Lúc này, có một thôn dân nói: “Công chúa Tĩnh Nguyệt, có người đến tìm người!”
Thẩm Nguyệt tưởng là mấy thân binh và thành vệ kia đã mở đường xong, nên đến thôn cũng không có gì là lạ.
Thẩm Nguyệt đang định gọi bọn họ vào phụ một tay vì một mình nàng làm không kịp, nhưng quay đầu thấy người kia thì lập tức khựng lại.
Người tới không phải thân binh hay thành vệ mà là Tô Vũ.
Chỉ có một mình hắn.
Góc áo đen dính bùn đất, hắn yên lặng đứng đó nhìn Thẩm Nguyệt, cảnh tượng xung quanh hòa vào với nhau, thỉnh thoảng có ánh sáng lập lòe.
Nhất thời không biết nói sao.
Thẩm Nguyệt vô thức nhíu mày, nàng không muốn thấy Tô Vũ vào lúc này, nhưng sao hắn cứ xuất hiện trước mặt nàng vậy.
Nàng tạm thời không muốn nghĩ nhiều, cứ để nàng một mình cứu người đi, không được sao.
Thôn dân không biết Tô Vũ là ai, có quan hệ gì với Thẩm Nguyệt, nhưng thấy không khí có vẻ vi diệu, một vài phụ nữ trải sự đời cũng nhìn ra đầu mối nên không nói nhiều.
Thôn dân dẫn Tô Vũ đến thấy cả hai không nói gì thì mới gãi đầu gãi tai hỏi: “Công chúa Tĩnh Nguyệt không biết hắn sao?”
Thẩm Nguyệt nói: “Ta có biết”.
Sau đó, nhóm phụ nữ trong thôn mới đẩy thôn dân dẫn đường kia đi rồi mượn cớ đưa thuốc mà rời khỏi đó.
Thẩm Nguyệt quay đầu lại, không nhìn hắn nữa, tỏ vẻ bình thản: “Sao chàng lại đến đây”.
Tô Vũ nói: “Biết trên đường có sự cố nên ta đến xem thế nào”.
“Mọi người đâu rồi?”
“Vẫn còn đang khơi đường, tình hình bùn đất nghiêm trọng nên phải hai hôm nữa mới dọn sạch được”.