“Nhưng đêm qua nàng uống rượu, sau khi uống rượu không hề tỉnh táo, rất nhiều hành vi không nằm trong tầm kiểm soát của bản thân”, Tô Vũ khẽ nói: “Đa phần là nghe theo tiếng gọi của trái tim. Nếu sau này nàng không muốn người khác biết tiếng lòng của nàng, tốt nhất đừng uống quá nhiều rượu”.
Thẩm Nguyệt không cho là vậy, nàng cười giễu: “Ta thì có tiếng lòng gì được”.
Tô Vũ liếc mắt nhìn nàng: “Chuyện này chỉ có mình nàng biết thôi”.
Sau đó Thẩm Nguyệt ngồi thừ người trên ghế đẩu mất một lúc lâu, cố gắng nhớ lại mọi chuyện tối qua.
Vài hình ảnh còn sót lại trong đầu cứ lóe lên rồi mất, nàng còn chưa kịp nắm bắt, những hình ảnh đó đã sượt qua mất rồi.
Nàng nghĩ rất lâu vẫn không nhớ hết được, thậm chí không biết tối qua mình đã uống say, đến cả thứ rượu đùng đục mà bà chủ đã tặng đêm qua có mùi vị thế nào, nàng cũng không biết nốt.
Thẩm Nguyệt đỡ trán, cảm thấy rất phiền muộn.
Đột nhiên không biết mọi thứ chợt lóe lên hay thế nào, dường như nàng nghe thấy tiếng thở dốc của Tô Vũ thoảng bên tai, còn cả độ ấm trên cơ thể hắn. Đầu ngón tay vẫn còn lưu lại cảm giác được chạm vào da thịt hắn, từ lồng ngực nóng bỏng tới vết thương loang lổ sau lưng.
Thẩm Nguyệt không khỏi rùng mình.
Nàng rất tự tin vào lối hành xử của bản thân sau khi say rượu, đáng lẽ không đến mức rượu vào làm bậy mới phải.
Thế nhưng chưa có lúc nào nàng có thể uống nhiều như đêm qua. Thẩm Nguyệt càng nghĩ càng thấy chột dạ.
Tô Vũ nói: “Không nhớ lại được thì thôi vậy”.
Thẩm Nguyệt cứng miệng cãi: “Ta không hề nghĩ đến nó”.
Tô Vũ nghiêng đầu nhìn Thẩm Nguyệt, hồi lâu sau mới cụp mắt, liếc nhìn cổ của nàng, ánh mắt có vẻ thâm trầm: “Cổ của nàng, ta nghĩ, hay là cứ che đi thì tốt hơn”.
Thẩm Nguyệt nhìn sang hắn, không hiểu gì, sau đó đứng dậy bước tới bên lu nước, soi mình vào trong đó.
Thế rồi loáng thoáng nhìn thấy vài vết tích trên cổ mình.
Thẩm Nguyệt thấy lòng nặng trĩu, lập tức quay về căn phòng đã ở đêm qua, trong phòng có một tấm gương đồng mờ mờ ảo ảo.
Nàng ngồi trước tấm gương đồng, vén lọn tóc và cổ áo ra, chăm chú quan sát mới thấy trên cổ mình còn lưu lại vài vệt đỏ ửng.
Giống như dấu hôn.
Lòng dạ Thẩm Nguyệt rối nùi như tơ vò, nàng ngồi trước gương đồng rất lâu.
Cho dù nàng cảm thấy không thể đủ, không nên vậy, nhưng trong lòng không thể kiềm nén được cảm giác rung động chết tiệt đang trào ra.
Cảm giác rung động này ùa khắp tứ chi bách hài, tỏa ra từ từng lỗ chân lông, mang theo chút tê dại liên miên.
Sau đó Thẩm Nguyệt kiểm tra toàn thân, ngoài vết hôn trên cổ ra thì những nơi khác hoàn toàn không có cảm giác bất thường, chắc hẳn vẫn chưa vượt quá giới hạn.