Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 793

Bọn họ dường như đều đang chờ đợi Thẩm Nguyệt quỳ xuống dưới chân thủ thành tiếp chỉ.

Thẩm Nguyệt điềm nhiên đứng dậy khỏi ghế ngồi, vòng qua chiếc bàn, đến trước mặt thủ thành, điềm tĩnh nhìn gã một cái, sắc mặt rất ung dung, không có vẻ gì là chật vật, sau đó vén váy từ từ quỳ xuống: “Tĩnh Nguyệt tiếp chỉ”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên Tới Thú Nhân: Ta Làm Nữ Hoàng
2. Dù Có Gặp Lại
3. Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
4. Khoảnh Khắc Năm Ấy
=====================================

Thủ thành tưởng rằng Thẩm Nguyệt phải quỳ trước một thủ thành địa phương như gã thì ít nhiều gì vẫn thấy xấu hổ và chật vật, không ngờ rằng nàng không những không bị sỉ nhục mà còn thản nhiên quỳ xuống, khiến cuốn thánh chỉ trong tay thủ thành có thêm vài phần uy nghiêm.

Thẩm Nguyệt không quỳ với gã mà quỳ trước thánh chỉ trong tay gã.


Thủ thành bỗng chốc cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, nhìn Thẩm Nguyệt thoáng cúi đầu, lộ ra một đoạn cần cổ mảnh khảnh và trắng nõn.

Tuy nàng cúi đầu mà quỳ, nhưng không hề khom lưng.

Thủ thành mở thánh chỉ ra, bắt đầu đọc to.

Nội dung của thánh chỉ vô cùng đơn giản và rõ ràng, bảo Thẩm Nguyệt nhanh chóng hồi kinh.

Thủ thành đọc xong rồi thu thánh chỉ về, nói rằng: “Nội dung trên đó chắc hẳn Tĩnh Nguyệt công chúa đã nghe rất rõ rồi, hoàng thượng có lệnh yêu cầu Tĩnh Nguyệt công chúa lập tức hồi kinh, không được chậm trễ, về phần nạn dân và nạn lụt trên đường đi, không phiền công chúa nhọc lòng nữa”.

Gã đưa thánh chỉ cho Thẩm Nguyệt rồi nói: “Công chúa lĩnh chỉ đi”.

Thẩm Nguyệt giơ hai tay đón lấy.

Thủ thành lại thấy bàn tay nàng trắng nõn và trơn bóng nên bỗng không cam tâm khi bỏ lỡ đôi tay này như vậy, thế là nảy ra ý đồ xấu xa, khi đặt thánh chỉ vào tay Thẩm Nguyệt, đôi tay dày cui của gã tiện đà chạm vào tay Thẩm Nguyệt.


Thẩm Nguyệt lấy được thánh chỉ lập tức xoay cổ tay đầy nhuần nhuyễn, dùng thánh chỉ để chặn lại bàn tay của thủ thành.

Thủ thành còn chưa kịp nhìn kỹ đã cảm thấy hai tay trống không, chẳng những không sờ được tay của mỹ nhân mà thánh chỉ cũng bị nàng lấy đi luôn.

Thủ thành bỗng chốc thấy cơn giận bốc thẳng lên đầu.

Cho dù là công chúa thì đã sao, đến đất Giang Nam này, không ai dám từ chối gã như thế, huồng hồ nàng còn là một công chúa sắp gặp rắc rối.

Thủ thành cười nhạt như nước lã: “Công chúa có thủ pháp tốt quá, bàn tay này cứ như đang múa, lóa cả mắt ta”.

Thẩm Nguyệt đứng dậy như không có việc gì: “Là đại nhân vốn đã già cả hoa mắt thì đúng hơn”.

Sắc mặt gã thủ thành không hề dễ chịu: “Chẳng lẽ Tĩnh Nguyệt công chúa cứ bỏ đi như thế, không quan tâm tới Tần tướng quân và phó sứ gì đó ở bên ngoài sao?”

Thẩm Nguyệt nhướn mày đáp: “Tất nhiên là phải quan tâm rồi, ta còn đợi đại nhân mở cổng thành đón họ vào trong thành mà”.

“Nếu công chúa biết rõ vậy…”, thủ thành nói: “Thì nên thức thời một chút, nếu không ta cứ nhốt họ ở bên ngoài vậy thôi, để họ tự sinh tự diệt cùng đám nạn dân”.

Thẩm Nguyệt nheo mắt nhìn thủ thành: “Ở bên ngoài đó là đại tướng quân của Đại Sở, Hạ phó sứ còn là con trai của thừa tướng đương triều, ngươi cũng dám để họ tự sinh tự diệt?”

Bình Luận (0)
Comment