Tô Vũ mặc y phục màu đen đang từ cửa bước vào. Hắn dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Nguyệt cho nên vừa đi được hai bước thì đã đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt liền bắt gặp ánh mắt của Thẩm Nguyệt.
Tô Vũ bước lên tầng rồi nói: “Tối nay hãy nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai khi cổng thành vừa mở thì chúng ta sẽ đi thẳng ra khỏi thành”.
“Vội vàng như vậy sao?”
Tô Vũ nhìn Thẩm Nguyệt, hơi nheo mắt nói: “Có người từ kinh thành tới, e rằng không phải người tốt”.
Hoàng đế đứng ngồi không yên, ông ta còn sốt ruột hơn cả Thẩm Nguyệt.
Nếu Thẩm Nguyệt nhất quyết không chịu về kinh thì hoàng đế nhất định sẽ khiến cho nàng không bao giờ có thể về kinh được nữa.
Nếu như đã không thể nắm được Thẩm Nguyệt ở trong tay thì hoàng đế Đại Sở cũng sẽ không bao giờ cho phép Thẩm Nguyệt được tự do cho dù điều đó có khiến cho ông ta xung đột với Bắc Hạ đi chăng nữa.
Huống hồ hiện tại Thẩm Nguyệt còn đang ở bên ngoài, tuy rằng trước đó ông ta không thể thành công giết chết nàng rồi giá họa cho Dạ Lương, nhưng ngày hôm nay nếu như giữa đường nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì hoàng đế cũng có thể phủi bỏ hoàn toàn trách nhiệm.
Cho nên khi Tô Vũ nói rằng người đến không phải là người tốt thì hắn cũng tỏ ra rất căng thẳng.
Thẩm Nguyệt nói: “Dù sao cũng phải về kinh, chi bằng quang minh chính đại trở về, bọn họ cũng không thể làm gì được”.
Tuy nhiên Tô Vũ đã từ chối: “Nếu như quang minh chính đại trở về thì sẽ để cho hoàng đế hoàn toàn nắm giữ được hành tung của nàng, như vậy lại càng mạo hiểm hơn”.
Tùy Tần Như Lương không nói gì nhưng hắn ta cũng đã đưa ra được quyết định dựa theo lời nói của Tô Vũ.
Bây giờ chỉ mới là đầu đông nhưng thời tiết đã vô cùng lạnh lẽo.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, vừa mở cửa sổ thì không khí lạnh đã tràn thẳng vào phòng. Mùa đông phương bắc lạnh hơn nhiều so với mùa đông phương nam, hơn nữa cũng dài hơn rất nhiều.
Sau khi rời khỏi khách điếm, Thẩm Nguyệt phát hiện tuyết đã rơi.
Những bông tuyết nhẹ nhàng rơi trên mặt đất rồi tan ra trong chớp mắt.
Tô Vũ đã chuẩn bị sẵn vài con ngựa, những con ngựa gầm gừ phả ra hơi nước trắng xóa, vó ngựa gõ xuống nền đất làm phát ra những tiếng lộp độp giòn giã.
Hắn nắm chặt dây cương trong tay, ngẩng đầu nhìn trời, nói bằng giọng điệu đầy thâm ý: “Mùa đông năm nay tới khá sớm. Lên ngựa thôi, đến lúc phải đi rồi”.
Lúc này, cả tòa thành vẫn đang chìm trong giấc ngủ sâu.
Thời gian mở cổng thành tương đối sớm, cũng có lác đác vài người đi đường vội vã muốn rời khỏi thành.
Lúc cánh cổng thành nặng nề mở ra, bên ngoài cũng có những người vội vàng muốn vào trong thành.
Nhưng chẳng ngờ lượng người vội vàng vào thành thời điểm này không hề ít.
Ngoài dân chúng bình thường, phía sau còn có một nhóm người cưỡng ngựa, đếm sơ sơ cũng phải đến mười mấy người.
Người ngồi trên ngựa mặc áo vải bình thường nhưng từ tư thế cưỡi ngựa cộng thêm vẻ mặt bình thản ung dung, trong ánh mắt còn lộ ra tia sắc bén là có thể thấy được bọn họ không phải đội ngũ lái buôn bình thường.