Tiểu nha đầu đi theo công chúa nhà mình, đột nhiên cảm thấy bóng lưng của công chúa vô cùng cao lớn, để lại cho nàng ta một cảm giác an toàn khó tả.
Công chúa lại còn một tay kéo Vân Nga chứ, đúng là khỏe như trâu!
Thẩm Nguyệt đi một đoạn thì đổi sang tay khác kéo.
Ngọc Nghiên thấy vậy, vội đi lên nói: “Công chúa nghỉ chút đi ạ, để nô tỳ làm cho. Không cẩn thận lại động thai khí thì chết”.
Thẩm Nguyệt ngừng lại, quay đầu cười nhìn Ngọc Nghiên. Vết sẹo trên mặt nàng ở trong bóng tối thì khó mà thấy rõ, thân hình được ánh trăng sạch sẽ không tỳ vết bao phủ, gió đêm khẽ thổi bay mép váy của nàng, khóe miệng nở một nụ cười dịu dàng mà xinh đẹp.
Ngọc Nghiên nhất thời nhìn đến ngây người, sao lại có người không thích người đẹp như công chúa cơ chứ? Đúng là lũ mù!
Thẩm Nguyệt thấy Ngọc Nghiên ngơ ngác bất động, liền nhướng mày nói: “Ngươi bảo để ngươi làm mà, sao còn thất thần làm gì?”
Ngọc Nghiên lấy lại tinh thần, nhiệt tình nhận bao tải từ trong tay Thẩm Nguyệt, dùng sức kéo về phía trước.
Nàng ta như một con nghé con cố chấp cày bừa. Đi được một hồi lâu thì mệt mỏi thở hồng hộc, quay đầu nhìn lại, thấy mới cách chỗ Thẩm Nguyệt đứng có mấy bước đường.
Thẩm Nguyệt đi tới cầm lấy, nói: “Ngọc Nghiên, ngươi yếu quá”.
Ngọc Nghiên khổ sở nói: “Nô tỳ đương nhiên là không bằng công chúa rồi, công chúa được huấn luyện đặc biệt kia mà”.
“Hửm?”, Thẩm Nguyệt hỏi: “Hóa ra là ta còn được huấn luyện đặc biệt à?”
Ngọc Nghiên câm nín, cảm giác như bản thân đã nói sai điều gì.
“Ai huấn luyện ta vậy?”, Thẩm Nguyệt thấy nàng ta không nói gì thì hỏi tiếp.
“Ừm, thì là lúc trước, khi phụ hoàng của công chúa còn tại thế thì có mời người đến dạy”, Ngọc Nghiên sợ Thẩm Nguyệt hỏi tiếp: “Công chúa, chuyện trước kia không nhớ thì thôi ạ, cũng không phải ký ức tốt đẹp gì”.
Từ tận đáy lòng, Ngọc Nghiên không muốn để Thẩm Nguyệt nhớ lại chuyện đã qua. Sống như bây giờ nàng ta thấy rất tốt mà.
Coi như có nhớ đến thì cũng là cảnh còn người mất.
Thẩm Nguyệt trước đó là vì nghĩ quá nhiều sự việc, trong lòng nàng chưa có một ngày nào thoải mái. Nếu bây giờ còn nhớ ra phụ hoàng cùng mẫu hậu đã chết thảm trong cung thế nào thì Ngọc Nghiên thật sự sợ rằng công chúa sẽ giống như trước kia, vì trốn tránh những sự thật tàn khốc đó mà để bản thân trở nên ngốc nghếch.
Thẩm Nguyệt còn muốn hỏi xem ai là người dạy nàng thì Vân Nga đột nhiên tỉnh lại.
Vân Nga đang giãy giụa trong cái bao tải.
Thẩm Nguyệt híp mắt nhìn Ngọc Nghiên, Ngọc Nghiên ban đầu còn hơi sợ, nhưng biết được Vân Nga không thể tỉnh lại, nếu không nàng ta sẽ hô hoán, gọi người khác đến. Sau đó Ngọc Nghiên nghĩ đến việc nàng ta nhốt mình trong hiệu thuốc, bèn quyết tâm liều mạng. Có công chúa ở đây rồi, sợ cái đếch gì!
Thế là Ngọc Nghiên cắn răng vung gậy lên đánh vào bao.
Đánh hai cái, bên trong đã tắt tiếng.
Thẩm Nguyệt giơ ngón cái với Ngọc Nghiên: “Làm tốt lắm”.