“A Nguyệt, nhẹ chút, đau”.
Giọng nói dịu dàng và kiệt sức của Tô Vũ bỗng nhiên lọt vào tai Thẩm Nguyệt, suýt chút nữa đã khiến nàng òa khóc.
Nàng ngước đôi mắt đầy bi thương nhìn hắn, khàn giọng lẩm bẩm: “Tô Vũ, chàng tỉnh rồi? Ta không nghe lầm chứ?”
Tô Vũ ôm lấy bờ vai nàng, từ từ áp đầu nàng vào lòng mình.
Thẩm Nguyệt nghe rõ nhịp đập trái tim hắn mạnh mẽ hơn hai phần, nhưng không biết vì sao nàng vẫn cảm thấy thê lương không giải thích được.
Nàng áp vào lồng ngực hắn, vắng lặng nói: “Tô Vũ, chàng không thể rời xa ta, chàng biết ta ghét nhất chàng lừa ta nên những gì chàng đã hứa với ta đừng gạt ta”.
“Ta không lừa nàng, vừa rồi ta chỉ có chút mệt mỏi nên ngủ quên mất”.
Thẩm Nguyệt đáp: “Vậy bây giờ chàng cảm thấy thế nào?”
Tô Vũ cười trầm thấp: “Cảm giác rất tốt, ta chỉ bị thương ngoài da một chút thôi, nàng không cần lo âu như vậy đâu”.
“Lạnh không?”
“Không có cảm giác gì”.
Thẩm Nguyệt hít một hơi, giọng nói như bị bóp nghẹt: “Đó là vì chàng đã bị đông cứng rồi nên không còn cảm nhận được bất kỳ tri giác nào nữa, không có hơi ấm liền không biết lạnh lẽo là gì”.
Nàng nắm lấy tay hắn chạm lên mặt mình, thuận theo đó sờ xuống cổ, khản giọng hỏi: “Hiện tại cảm thấy rồi chứ?”
Nàng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo trên tay Tô Vũ, hắn hẳn cũng có thể cảm nhận được hơi ấm từ nàng.
Tô Vũ gập ngón tay, cực lực kìm chế ý nghĩ muốn chạm vào nàng mà gạt tay ra ngoài.
Chỉ là Thẩm Nguyệt lại giữ chặt lấy hắn không chịu buông lỏng.
“A Nguyệt, buông ra đi, như vậy nàng sẽ bị lạnh mất”.
Thẩm Nguyệt cắn răng nói: “Chàng hiện tại đã biến thành dáng vẻ này rồi lại chỉ một mực quan tâm ta có lạnh hay không, trên người chàng từ trên xuống dưới có chỗ nào là ấm áp không?”
Nói đoạn nàng liền buông tay Tô Vũ, ngồi xổm xuống trước mặt hắn, cởi ra áo khoác ngoài kín đáo tùy tiện trải xuống mặt đất bên cạnh.
Thẩm Nguyệt hơi cúi đầu xuống, ngón tay vuốt dọc đường viền cổ áo, đầu ngón tay khẽ nâng liền mở được nút thắt.
Nàng nới rộng chiếc váy của mình.
Bên ngoài hang vẫn tĩnh mịch như lúc đầu.
Tô Vũ kinh ngạc: “A Nguyệt, nàng đang làm gì vậy?”
Thẩm Nguyệt nhẹ giọng đáp: “Chàng không thấy gì à, cởi quần áo”.
Váy áo như hoa, tầng tầng lớp lớp nở rộ khoe sắc.
Tô Vũ kịp thời ngăn lại đôi tay đang định kéo váy xuống của nàng, một lúc lâu mới trầm giọng nói: “A Nguyệt, không cần làm như vậy”.
“Không cần thế nào”, Thẩm Nguyệt sững lại không động đậy: “Ta cũng lạnh, nghe nói cách hữu hiệu nhất để hai người xua tan cái lạnh chính là tiếp xúc da thịt, không biết có thật hay không”.