Mặc dù vẻ ngoài của Liễu Mi Vũ không quá ngăn nắp nhưng vẫn không thể che giấu được nét thanh tú và quyến rũ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta, cộng thêm vẻ đẫm lệ hiện tại thì quả thật vô cùng đáng thương.
Thẩm Nguyệt nghiêng đầu nhìn Tần Như Lương.
Hắn ta ngồi yên không động đậy, chỉ đặt đũa xuống, tay đang đặt trên bàn hơi siết chặt.
Sắc mặt còn phức tạp hơn Liễu Mi Vũ.
Trước đây, đây là cô gái mà hắn ta yêu thương nhất, nhưng bây giờ gặp lại, Tần Như Lương cảm thấy vô cùng xa lạ.
Liễu Mi Vũ thấy Tần Như Lương không tỏ thái độ gì thì càng lo lắng nói: “Tướng quân không muốn gặp Mi Vũ sao? Lẽ nào đã lâu thế rồi mà tướng quân vẫn không chịu tha thứ cho Mi Vũ? Mi Vũ sai rồi, mỗi ngày đều trải qua trong ăn năn hối hận, đời này chỉ muốn gặp lại tướng quân một lần nữa rồi dù có chết cũng đáng…”
Nếu Tần Như Lương đã không muốn nói thì Thẩm Nguyệt lạnh nhạt lên tiếng: “Đến cũng đã đến rồi, ngồi xuống cùng ăn cơm đi”.
Liễu Mi Vũ nãy giờ chỉ muốn nhào vào người Tần Như Lương, hiện tại nàng ta mới nhìn sang Thẩm Nguyệt.
Đã rất lâu rồi không gặp nhưng hận ý của Liễu Mi Vũ đối với Thẩm Nguyệt chẳng những không giảm theo thời gian mà ngược lại còn tăng lên.
Nàng ta nhất thời không kiềm chế được cảm xúc, kích động nói: “Ngươi quay về làm gì? Tại sao ngươi ngồi bên cạnh tướng quân? Ta trở thành như ngày hôm nay đều là do tiện nhân nhà ngươi hại”.
Tần Như Lương cau mày nói: “Người đâu, dẫn nàng ta ra ngoài”.
Liễu Mi Vũ cho rằng rốt cuộc nàng ta và Tần Như Lương cũng có thể đoàn tụ nhưng không ngờ mới đến chưa bao lâu, nói chưa được mấy câu, Tần Như Lương đã bảo người dẫn nàng ta đi.
Khó khăn lắm nàng ta mới chạy được ra khỏi Phù Dung Uyển, bây giờ lại sắp bị đưa về.
Trước đây Tần Như Lương luôn ân cần hỏi han, không nỡ để nàng ta chịu một chút tủi thân nhưng bây giờ hắn ta lại nhẫn tâm mặc cho nàng ta vào trong viện lạnh lẽo, không quan tâm không hỏi han.
Chắc chắn là vì tiện nhân đó đã bỏ bùa mê thuốc lú gì tướng quân rồi.
Tần Như Lương không biết mình nên đối mặt với Liễu Mi Vũ thế nào, bây giờ Liễu Mi Vũ lại làm loạn như vậy, hắn ta càng không muốn đến Phù Dung Uyển nữa.
Hôm sau, thánh chỉ được ban tới phủ tướng quân.
Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương chuẩn bị vào cung.
Hai người đều ăn mặc rất chỉnh tề, đi chung một chiếc xe ngựa như trước đây, đến trước cửa cung, cùng nhau bước vào cung.
Nhưng bây giờ đã khác.
Cả đường đi Thẩm Nguyệt không nói một câu nào.
Tần Như Lương nói: “Đừng lo, sau khi gặp Hoàng thượng, ta sẽ xin Hoàng thượng để cô gặp Bắp Chân. Có ta đi cùng, Hoàng thượng sẽ không làm khó cô đâu”.
“Nhưng như thế không phải là chuyện tốt đối với ngươi”.
“Dù sao ta cũng đã như vậy rồi, cũng không để tâm lắm”.
Sau khi gặp Hoàng đế, Thẩm Nguyệt quỳ trên đại điện, đè nén nhẫn nhịn đầy khiêm tốn, run run quỳ trên đại điện gào khóc, trông có vẻ vừa yếu ớt vừa bất lực.