Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 893

“Bởi vì ngươi là công chúa tiền triều! Nếu như lúc đó ngươi chết thì có lẽ Liễu gia của ta sẽ không có việc gì nữa!”

Liễu Mi Vũ nghiến răng nghiến lợi, vừa buồn bã vừa đau khổ nói: “Ta không hiểu tại sao tướng quân có thể cứu ngươi mà không phải là ta, lại không thể cứu Liễu gia! Dựa vào đâu mà ta phải chịu nỗi khổ lưu đày? Ngươi nói đi, sao ta có thể không hận ngươi được?”

“Ta còn tưởng rằng khi tướng quân mang ta từ nơi xa xôi trở về thì cuộc đời vất vả của ta cuối cùng cũng kết thúc, ta cuối cùng cũng có được thứ mà mình muốn xem như đền bù, cùng tướng quân già đi…”

“Tướng quân đã nói kiếp này chỉ lấy mình ta, cho ta làm phu nhân tướng quân… chàng sẽ luôn bảo vệ ta…”

“Nhưng không ngờ ngay sau khi trở về kinh thì một thánh chỉ đã giáng xuống, giống như sét đánh ngang tai, hạ chỉ gả ngươi đến phủ tướng quân làm phu nhân tướng quân. Không phải người nào khác mà là ngươi, chính là kẻ mà ta hận nhất!”.

||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên |||||

Liễu Mi Vũ điên cuồng nói: “Ngươi có biết hay không, nếu như không có ngươi thì tướng quân vốn dĩ là của ta, vị trí phu nhân tướng quân này cũng là của ta! Tất cả những thứ thuộc về ta cuối cùng đều bị ngươi cướp đoạt đi!”


“Ta và tướng quân vất vả lắm mới có thể tu thành chính quả, sao lúc nào ngươi cũng xuất hiện như âm hồn bất tán? Ta không cho phép ngươi xuất hiện ở trước mặt tướng quân, ta không cho phép ngươi ở trong nhà này, ta muốn ngươi phải biến mất vĩnh viễn!”

Thực ra nàng ta chỉ sợ trong lòng Tần Như Lương vĩnh viễn vẫn có một nơi thuộc về Thẩm Nguyệt luôn bị khóa chặt ở đáy lòng.

Liễu Mi Vũ không bao giờ có thể nhìn thấy hoặc chạm tới đó.

Nàng ta rất sợ Thẩm Nguyệt sẽ lại đi vào trong trái tim của Tần Như Lương một lần nữa.

Tần Như Lương sẽ lại yêu Thẩm Nguyệt một lần nữa.

Sự thật cuối cùng đã chứng minh rằng dù nàng ta có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì cuối cùng cũng không thể tránh khỏi kết quả như vậy.


Cuối cùng tất cả những toan tính của nàng ta đều đã trở thành con số không.

Liễu Mi Vũ nói: “Thẩm Nguyệt, ngươi đã cướp hết mọi thứ của ta! Ta không thể căm hận ngươi hay sao?”

Thẩm Nguyệt nhếch miệng nói: “Là do tự ngươi cảm thấy bất an, ngươi đã dùng đủ mọi thủ đoạn để phá vỡ tình cảm giữa Tần Như Lương và ta, vậy mà còn dám trách ta đoạt hết mọi thứ của ngươi?”

Nàng vẫn chậm rãi lạnh nhạt nói: “Mi Vũ, ngươi phải biết làm chuyện gì cũng phải trả giá. Người không thể luôn luôn may mắn như vậy đâu”.

Liễu Mi Vũ rơi lệ đầy mặt, không cam lòng nói: “Thẩm Nguyệt, ngươi đang rất đắc ý có phải không? Đừng tưởng rằng hiện tại tướng quân tiếp nhận ngươi một lần nữa mà đắc ý, ta nói cho ngươi biết, ngươi sẽ không bao giờ đạt được mục đích đâu!”

“Tướng quân rời xa ta chỉ là tạm thời. Ta tin rằng trong lòng chàng vẫn còn yêu ta, sau này chàng sẽ trở lại với ta, cũng sẽ yêu thương, sủng ái ta như trước…”

Liễu Mi Vũ the thé nói: “Còn ngươi chẳng qua chỉ là một đứa tiện nhân cướp đoạt tình cảm của người khác! Ngươi chờ đó cho ta, ta nhất định có biện pháp vạch mặt ngươi, để cho tướng quân nhìn thấy gương mặt thật của ngươi ghê tởm đến mức nào!”

Khi Tần Như Lương bước ra từ phía sau bình phong, Liễu Mi Vũ vừa ngẩng đầu nhìn thấy hắn ta thì cả người đã ngây ra như phỗng, lời nói hung ác trong miệng cũng đột ngột dừng lại.

Bình Luận (0)
Comment