Nàng ta không bao giờ muốn đánh đổi, chỉ muốn nhận lấy tất cả cho riêng mình.
Tình yêu như vậy càng lúc càng khiến cho Tần Như Lương cảm thấy mỏi mệt không chịu nổi.
Tần Như Lương nói: “Thật ra như vậy cũng tốt, ta và nàng cuối cùng cũng đã kết thúc. Bao năm qua ta chưa bao giờ đối xử tệ với nàng, tự nhận không thẹn với lương tâm. Ta khuyên nàng nên tự rời đi trước khi ta trở mặt”.
Liễu Mi Vũ hỏi: “Nếu ta không muốn rời đi thì sao?”
Tần Như Lương nhìn nàng hồi lâu, ngay lúc Liễu Mi Vũ nghĩ hắn ta vẫn còn động lòng thì nàng ta lại nghe thấy hắn ta nói: “Nàng muốn kết thúc như Hương Phiến sao?”
Liễu Mi Vũ sững người một lúc, sau đó lộ vẻ tuyệt vọng nói: “Tướng quân có cần phải nhẫn tâm như vậy không?”
Tần Như Lương nói: “Ta còn có thể nhẫn tâm hơn như vậy nữa, ta có thể tiễn nàng đi đoàn tụ với Liễu Thiên Hạc với thân phận Liễu Thiên Tuyết”.
Liễu Mi Vũ trừng mắt, có lẽ nàng ta không thể tin được rằng những lời như vậy lại thoát ra khỏi miệng Tần Như Lương.
Nàng ta mềm nhũn ngã quỵ xuống đất.
Tần Như Lương biết nàng ta sẽ lựa chọn như thế nào. Nàng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rời đi.
Sau đó khi Hương Lăng nhận lệnh của Tần Như Lương lôi Liễu Mi Vũ ra khỏi Trì Xuân Uyển, nét mặt của Liễu Mi Vũ như dại ra, không hề có phản ứng.
Bầu không khí trong phòng đột ngột trở nên im lặng.
Bóng lưng cao lớn của Tần Như Lương có chút hiu quạnh uể oải, hắn ta một tay giữ lấy mép bàn, quay lưng về phía Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt nói: “Có vẻ như niềm vui bất ngờ đã biến thành cú sốc không ngờ”.
“Cô đã sớm biết nàng ấy đã làm những việc này sao?”
“Trước đây có nghe kể một chút, nhưng những chuyện cụ thể thì đến ngày hôm nay ta mới biết”.
Ngừng một chút, Thẩm Nguyệt lại bình thản nói: “Tần Như Lương, nếu trong lòng ngươi cảm thấy không thoải mái thì ngươi cũng có thể tha thứ cho nàng ta. Ta chỉ muốn ngươi biết được mọi chuyện, về việc ngươi muốn giải quyết như thế nào thì ta không định xen vào”.
“Tha thứ cho nàng ấy sẽ càng khiến ta cảm thấy khó chịu hơn”, hắn ta yếu ớt hạ tay xuống khỏi mép bàn, bước đi về phía cửa rồi nói: “Cô nhất định sẽ cho rằng ta là đồ ngốc”.
Tần Như Lương sải bước rời đi mà không đợi Thẩm Nguyệt trả lời.
Thẩm Nguyệt nhìn theo bóng lưng của hắn ta, kỳ thật nàng ta cũng không nghĩ vậy.
Thôi thị là người phản ứng đầu tiên, bà ta vội vàng đóng cửa để chắn gió lạnh bên ngoài.
Ngọc Nghiên vẫn còn đang sững sờ, nàng ta nói: “Liễu thị vậy là đã xong rồi sao? Ả ta sẽ không bao giờ có thể trở mình được nữa?”
“Xem như là vậy đi”.
“Mọi chuyện kết thúc dễ dàng như vậy sao?”, Ngọc Nghiên nói: “Ta không cảm thấy sảng khoái khi trả thù được một chút nào”.
Thẩm Nguyệt cười nói: “Báo thù chưa bao giờ là chuyện sảng khoái. Hơn nữa, chuyện này không thể gọi là báo thù”.