Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 909

Thẩm Nguyệt cảm thấy lòng dạ ấm áp: “Ngoan lắm, nửa năm không gặp, ta rất mừng vì thằng bé còn nhớ được mình”.

“Bắp Chân biết đi rồi, bước đi cứ xiêu xiêu vẹo vẹo, rất đáng yêu”.

“Sức khỏe của thằng bé cũng tốt, may mà không bị ốm nặng như trong tưởng tượng. Bây giờ tuy rằng được nuôi dưỡng trong cung không tự do, nhưng chỉ cần sức khỏe tốt, ta có thể yên tâm rồi”.

Tô Vũ “ừm” một tiếng, yên lặng lắng nghe Thẩm Nguyệt lải nhải những chuyện liên quan đến Bắp Chân.

Cứ nhắc đến Bắp Chân, có vẻ Thẩm Nguyệt không bao giờ hết chuyện để nói, tay nàng mân mê vạt áo của Tô Vũ, gương mặt toát ra thần thái, nàng nói thêm:

“Nhưng thằng bé chẳng đi được mấy bước, cần có người dìu”.

Tô Vũ đáp lời: “Tất nhiên rồi, thằng bé còn nhỏ, gân cốt chưa đủ cứng”.

“Còn nữa, thằng bé đang mọc răng, thích chảy nước dãi”, Thẩm Nguyệt cười tít cả mắt: “Thế nhưng ta cảm thấy lúc thằng bé chảy nước dãi cũng cực kỳ đáng yêu. Chỉ là thằng bé càng lúc càng im lặng, không khóc không quậy cũng không hoạt bát hiếu động, người khác nói gì, thằng bé chỉ im lặng ngồi nghe, không biết rốt cuộc thằng bé nghe hiểu được bao nhiêu”.


Tô Vũ cụp mắt, không nói năng gì.

Thẩm Nguyệt liếc nhìn hắn, đột nhiên nhận ra: “Giống như chàng bây giờ vậy”.

Tô Vũ mỉm cười nhẹ, như có như không.

Thẩm Nguyệt không để ý quá nhiều, nàng nói tiếp: “Lần trước ta và Tần Như Lương tiến cung thăm Bắp Chân, Tần Như Lương đòi bế thằng bé, kết quả bị Bắp Chân tè ra khắp người”.

Bây giờ đứng trước mặt Tô Vũ kể mấy chuyện này, Thẩm Nguyệt mới cảm thấy vui vẻ.

Tô Vũ thong thả đáp: “Dù sao cũng không phải là cha ruột của thằng bé, thằng bé không muốn thân cận cũng là chuyện bình thường”.

Ánh mắt của Thẩm Nguyệt không giấu nổi vẻ hưng phấn: “Lúc ta rời đi, Bắp Chân từ trên giường bò xuống, tự đi tới cửa ngóng theo ta, dường như thằng bé đang gọi ta, “i a” mấy tiếng”.


Thẩm Nguyệt hỏi hắn: “Chàng nghe xem, có giống như thằng bé đang gọi ‘mẹ’ không?”

Tô Vũ nhìn nàng, dịu dàng đáp: “Giống”.

“Khi ấy ta cũng loáng thoáng nghĩ rằng thằng bé đang gọi ‘mẹ’ đấy”, cảm giác phấn khích qua đi, Thẩm Nguyệt dần cảm thấy xót xa, khóe mắt bắt đầu ươn ướt: “Coi như không uổng công nuôi nấng thằng bé này. Ngày đó thằng bé đứng bám vào cửa, lưu luyến không nỡ, trông rất đáng thương, ta không thể nào quên được”.

Tô Vũ ôm nàng vào lòng, khẽ nói: “Sau này, ta sẽ luôn để nó lớn lên trong sự chứng kiến của nàng”.

Thẩm Nguyệt ôm lại hắn, áp mặt vào lồng ngực hắn, mê mẩn hơi thở của hắn, nàng lầm bầm: “Tô Vũ, chàng dạy ta đi, ta phải cứu Bắp Chân thế nào?”

“Đừng nóng vội, trước hết hãy suy tính chu toàn cho bản thân rồi tính đến chuyện khác”.

Thẩm Nguyệt tin lời hắn nói, chỉ cần quay về, không ép nàng từ bỏ Bắp Chân, hắn nói gì nàng cũng tin.

Nàng đặt tay lên vai Tô Vũ, ngón tay loáng thoáng chạm tới mái tóc của hắn. Tô Vũ cúi đầu xuống, tì chóp mũi vào mũi nàng.

Nàng cảm thấy vô cùng yên tâm, dịu dàng nhìn hắn: “Thời gian gần đây chàng thường xuyên bị thương rồi bị ốm, sau này phải chú ý tới sức khỏe hơn, đừng để bị thương bị bệnh nữa, được không?”

Bình Luận (0)
Comment