Nói đến đây, Ngọc Nghiên bĩu môi nói: “Sau khi công chúa đi ấy, nô tỳ còn nói cứ dứt khoát bỏ luôn Liễu thị ở ngoài đi, đỡ phải nghe nàng ta khóc lóc làm loạn. Nhị nương không chịu, cứ phải dẫn người về, hình như bà ấy còn thương hại Liễu thị”.
Thẩm Nguyệt híp mắt: “Nhị nương làm vậy là đúng, dẫn người về để quản gia đuổi đi trước mặt mọi người, như vậy ổn thỏa hơn là vứt nàng ta ở ngoài. Làm thế, dù nàng ta xảy ra chuyện gì hay có như thế nào, tất cả đều không liên quan đến các ngươi”.
Bằng không, bỏ người ở ngoài phố, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, họ sẽ từ người có lý thành không có lý.
Ngọc Nghiên buồn bực nói: “Nô tỳ hiểu đạo lý này nhưng hôm nay công chúa đi đâu cả nửa ngày, nhị nương không hề lo lắng chút nào, còn khuyên nô tỳ đừng lo, cũng không biết nhị nương này là không lo thật hay là không thèm quan tâm nữa”.
Thẩm Nguyệt nhíu mày, nàng biết nhị nương luôn xử lý mọi chuyện rất ổn thỏa, hơn nữa bà ta lại là người bên cạnh Tô Vũ, dĩ nhiên Thẩm Nguyệt cực kỳ tin tưởng.
Hôm nay ở trên phố, nàng đi rất vội, Thôi thị tinh mắt, không chừng đã biết nàng muốn đi tìm ai nên không nói, cũng không hỏi, chỉ làm tốt việc nàng giao.
Cũng không có gì sai sót cả!
Thẩm Nguyệt nhìn Ngọc Nghiên nói: “Dạo gần đây hình như ngươi có hiểu lầm gì đó với nhị nương thì phải, bà ấy làm gì chọc ngươi không vui à?”
Phía trước là Trì Xuân Uyển rồi, nếu giờ Ngọc Nghiên muốn nói gì thì vẫn có thể tâm sự riêng với Thẩm Nguyệt.
Nàng ta im lặng một lúc rồi chỉ nói: “Nô tỳ chỉ để bụng chuyện bà ta là người bên cạnh Tô đại nhân”.
Thẩm Nguyệt mỉm cười, đôi môi đỏ mọng trên làn da trắng dưới tuyết đẹp không sao tả xiết.
Ngọc Nghiên hơi lo lắng, giậm chân nói: “Công chúa, người đừng xem thường chuyện này, không chừng… họ có ý đồ gì khác đấy”.
Vừa nói xong, Ngọc Nghiên lại để ý đến việc khác, sửng sốt nhìn Thẩm Nguyệt hỏi: “Công chúa, môi người sao thế? Vừa đỏ vừa sưng!”
Thẩm Nguyệt nhấc chân đi lên trước, đoan chính nói: “Vậy à? Chắc là bị nhiệt”.
Ngọc Nghiên vội đi theo phía sau: “Như vậy sao là nóng trong người được! Sáng nay người ra ngoài đâu có bị thế, rõ ràng là…”
Ngọc Nghiên nhìn ra được điều gì đó rồi lại ngại không dám nói.
Lúc đi vào sân, Ngọc Nghiên vẫn còn lải nhải: “Công chúa, có phải hôm nay người đi gặp ai đó không?”
Thôi thị bước đến đón: “Ngọc Nghiên, cẩn thận lời nói việc làm của mình, coi chừng tai vách mạch rừng”.
Ngọc Nghiên vội ngậm miệng.
Mặc dù hiện giờ phủ tướng quân không có Liễu thị tác oai tác quái nhưng cũng có thêm vài hạ nhân lạ mặt.
Dù là ở Trì Xuân Uyển, họ cũng phải hạn chế lớn tiếng, đây là điều mà mọi người đều ngầm hiểu.
Thẩm Nguyệt bước lên bậc thang, phủi tuyết trên quần áo xuống, quay người đứng trước cửa, lúc đẩy cửa ra, trong đầu nàng hiện ra bóng dáng của hắn.
Nàng thản nhiên mỉm cười, dịu giọng nói: “Đúng thế, hôm nay ta gặp được chàng rồi”.
Ngọc Nghiên liên tưởng tới gì đó từ đôi môi đỏ thẫm của Thẩm Nguyệt, vừa ngượng vừa bất lực: “Công chúa quay về rồi thì không nên gặp hắn nữa”.
Không nên gặp! Nhưng chuyện tình cảm mà, làm sao nói buông là buông được?
Chắc Ngọc Nghiên có hiểu lầm gì đấy với Thôi thị và Tô Vũ, nhưng đối với người đàn ông mà mình đã chọn, Thẩm Nguyệt sẽ không bao giờ thay đổi.
Nàng nghĩ sớm muộn gì Ngọc Nghiên cũng hiểu được điều này thôi.
Tần Như Lương ra ngoài tìm Thẩm Nguyệt vẫn chưa về, sau đó quản gia sai người lên phố tìm rồi cũng không tìm được.
Thẩm Nguyệt không gặp Tần Như Lương trên đường về nhà, càng không biết được rằng Tần Như Lương lòng vòng trên phố chẳng bao lâu thì gặp được Hạ Phóng đến truyền ý chỉ, nói là Hoàng đế cho vời hắn ta vào cung.
Mà dù cho hôm nay Hạ Phóng không đến, ngày mai Tần Như Lương cũng phải tự mình vào cung báo cáo.
Nhưng giờ chỉ một ngày thôi mà Hoàng đế cũng không muốn chờ, điều này không khỏi khiến lòng Tần Như Lương chùng xuống, gương mặt không tỏ vẻ gì cả.
Sau khi hắn ta vào cung, Hoàng đế đã đợi khá lâu.
Tần Như Lương bái kiến Hoàng đế rồi bẩm báo chuyện hành quyết hôm nay.
Lúc trưa, chợ thực phẩm khá đông đúc nhưng mọi việc vẫn diễn ra rất suôn sẻ, dân chúng theo dõi quá trình hành quyết, quan binh cũng giữ trật tự, không có hỗn loạn gì cả.
Sau khi xác nhận Liễu Thiên Hạc đã chết, thi thể bị ném vào bãi tha ma.
Hoàng đế vui mừng nói: “Ngươi làm việc thì trẫm yên tâm. Từ sau khi về kinh, ái khanh vẫn chưa được nghỉ ngơi, bây giờ mọi việc đã qua, ái khanh cũng vất vả, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi”.