Thẩm Nguyệt ngửi thấy một mùi hương lành lạnh thoang thoảng, quen thuộc đến mức khiến lòng nàng xao động.
Là mùi trầm hương!
Nàng vô thức nhíu mày, chợt nhận ra mình không thích ngửi thấy mùi hương này trên người bất cứ ai, ngoài Tô Vũ.
Trên mặt Thẩm Nguyệt dần lộ ra vẻ ghét bỏ, khẽ liếc nhìn về phía người kia.
Mà chẳng ngờ chỉ mới liếc qua thì ánh mắt cũng liền khựng lại ở đó. Dường như thời gian nơi đây cũng ngừng trôi, trong phòng chỉ còn lại chút ánh nến le lói.
Người đàn ông mặc chiếc áo bào gấm màu xanh lam rộng rãi, trông giống với đồ của quan viên, đầu đội mũ quan, bên dưới là khuôn mặt hoàn mỹ không thể tả xiết.
Đôi mắt hắn hẹp dài, hàng lông mày khẽ nhướng lên, trong ánh mắt là vẻ hờ hững.
Thẩm Nguyệt ngây ra nhìn đối phương, rõ ràng trong ánh mắt nàng cũng dần nhuốm lên chút màu sắc.
Nàng không hề chớp mắt lấy một cái, chỉ dám hít thở thật khẽ, tựa như chỉ e nếu mình gây ra tiếng động nào đó thì sẽ làm ảnh hưởng đến bức họa trước mắt lúc này.
Đó là Tô Vũ đang đứng trước giường nàng.
Hắn đến mà không báo trước, lặng lẽ không tiếng động không ồn ào, vào đêm tối lạnh lẽo.
Tuyết trên vai vẫn chưa tan hết, cả người thoang thoảng một mùi thơm lành lạnh.
Tô Vũ bưng khay bằng một tay, trong đó có hai ba chén đồ ăn được đậy nắp.
“Tạm thời không cần bắt mạch vội”. Ngón tay sạch sẽ, tay còn lại đưa lên trán, chậm rãi kéo mũ quan trên đầu xuống.
Những sợi tóc đen như mực xõa xuống vai, hơi có vẻ hơi rối, nhưng lại nhu hòa tuyệt đẹp. Ánh đèn chiếu lên người hắn lúc sáng lúc tối, áo bào gấm màu lam, tay áo chỉnh tề, mọi thứ đều không có gì để bắt bẻ.
Nàng đúng là quá sơ suất, ngoài Tô Vũ ra, làm gì còn ai có mùi hương trầm lành lạnh này nữa chứ? Chẳng một ai thích hợp sử dụng mùi hương này như hắn.
Thẩm Nguyệt khẽ cụp mắt, tiếng cười yếu ớt, nhẹ nhàng nói: “Ta còn tưởng sau lần từ biệt trước thì phải rất rất lâu nữa mới gặp lại. Gặp nhau trong mơ cũng được, nào ngờ đây không phải là mơ”.
Rõ ràng mới một thời gian không gặp mà nàng lại cảm thấy như xa cách đã lâu, tựa như một giấc mộng.
Lần này bị bệnh nàng mơ mơ màng màng suốt, cứ như nàng đang đi một quãng đường rất xa, vừa mệt mỏi vừa vô lực.
Tô Vũ đặt khay lên bàn, cầm một chén nhỏ có nắp đậy lên, bên trong đựng cháo mới nấu xong.
Tô sứ vừa dày vừa ấm, cháo bên trong vẫn còn nóng.
Tô Vũ mở nắp ra, cầm lấy thìa chầm chậm khuất, nhẹ nhàng cất lời: “Nghe nhị nương nói, ngày nào nàng cũng chỉ uống thuốc mà không thích ăn cơm”.
“Mấy chén thuốc kia đã đủ làm ta no lắm rồi”.
Tô Vũ đút cháo đến bên môi Thẩm Nguyệt, nàng không há miệng, vừa ngửi thấy mùi thịt băm thoang thoảng trong cháo thôi mà đã cảm thấy tanh tanh.
Sau một thời gian dài không ăn đồ dầu mỡ, Thẩm Nguyệt chẳng những không thèm mà còn đâm ra kén ăn.