Tô Vũ dùng đầu ngón tay vuốt ve môi nàng, trong chốc lát khẽ cười mà nói: “Vì nàng vẫn đang là bệnh nhân, cho nên ta sẽ không quấy rầy nàng nữa. A Nguyệt, nàng lo tỉnh dưỡng cho tốt, nhớ không được kén ăn, ngoài uống thuốc thì nàng còn phải ăn cơm”.
Thẩm Nguyệt gật đầu, nàng biết Tô Vũ không thể ở trong phòng nàng đến rạng sáng cho nên hắn sắp phải rời đi. Trong lòng cảm thấy có chút mất mát, nàng rũ mắt xuống nói: “Ta biết, chỉ cần chàng đừng cho ta ăn cháo thịt rắn nữa là được”.
Nụ cười trong mắt Tô Vũ dần trở nên đậm hơn, hắn khẽ nói: “Mật rắn cùng thịt rắn ăn một lần là đủ rồi, sau này ta sẽ không cho nàng ăn nữa”.
Thẩm Nguyệt mím môi cười yếu ớt.
“Ta phải đi, nàng hãy bảo vệ tốt chính mình”.
Thẩm Nguyệt vẫn gật đầu.
Tô Vũ đợi một lúc, không thấy nàng muốn nói gì nữa thì hắn mới vén chăn bông, đứng dậy cầm mũ quan bên cạnh rồi bước đi, chỉ để lại cho Thẩm Nguyệt một bóng lưng anh tuấn.
Thẩm Nguyệt cực kỳ không muốn hắn rời đi, cảm thấy dường như hơi ấm còn đang mất dần.
Nàng buột miệng hỏi: “Chàng sẽ đến nữa chứ?”
Tô Vũ dừng bước rồi xoay người, trong mắt như hiện lên ánh lửa, hắn khẽ nói: “Không biết lần sau là đến khi nào”.
Thẩm Nguyệt càng lúc càng cảm thấy mất mát, nàng đáp: “Ta biết rồi”.
Tô Vũ nói: “Nàng luyến tiếc ta mà không nói thì làm sao ta biết được?”
Thẩm Nguyệt ngẩn người rồi ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Chàng rõ ràng biết ta rất luyến tiếc chàng”.
Ánh mắt Tô Vũ rất phức tạp, vừa nghe thấy Thẩm Nguyệt nói hai chữ “luyến tiếc” thì ánh mắt đã trở nên thâm trầm như muốn hút nàng vào trong.
Hắn thì thào nói nhỏ: “Nàng còn chuyện gì muốn nói không, ta thật sự phải đi rồi”.
Thẩm Nguyệt hỏi: “Chàng có vội lắm không, nếu không ta còn muốn ôm chàng thêm một chút”.
Tô Vũ cười đáp: “Cũng không vội lắm”.
Hắn quay trở lại giường, bỏ mũ quan xuống, chưa kịp vươn tay ra thì Thẩm Nguyệt đã lao đến ôm chầm lấy hắn.
Giờ hắn đi rồi thì không biết lần sau đến bao giờ nàng mới có thể ôm hắn thật chặt, nghe giọng hắn thì thầm bên tai.
Một ngày xa nhau dài tựa ba thu.
Nàng rất sợ phải xa hắn quá lâu, chỉ có thể cất giữ tình cảm ở trong lòng.
Vì vậy, mỗi cuộc gặp gỡ ngắn ngủi như thế này đều rất đáng quý.
Hai tay Thẩm Nguyệt luồn qua eo hắn, cảm thấy y phục của hắn mềm mại và mát lạnh. Nàng bám vào lưng hắn, mái tóc dài mềm mại cũng chảy giữa những đầu ngón tay của nàng.
Thẩm Nguyệt tham lam vuốt ve mái tóc dài của Tô Vũ, vùi đầu sâu vào vai hắn, cảm giác hai tay hắn cũng đang ôm chặt lấy nàng, chỉ cách một lớp tẩm y mỏng là có thể chạm vào da thịt nàng.
Ngửi thấy mùi trầm hương thoang thoảng, trái tim Thẩm Nguyệt như muốn mềm nhũn ra.
Nàng áp vào cổ Tô Vũ, nói nhỏ bên tai hắn: “Tô Vũ, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức để đến gần chàng hơn”.