Bỗng nhiên, Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương đều tăng tốc bước chân, lòng vòng trong ngõ tắt đen kịt. Những kẻ bám đuôi biết hai người muốn cắt đuôi bọn họ, thế là cũng tăng nhanh bước chân đuổi theo.
Sau khi vòng qua hai ngõ nhỏ, hai người rẽ vào góc khuất, sau đó không thấy bóng dáng đâu nữa.
Kẻ bám đuôi cũng nhanh chóng chạy đến góc khuất, tập trung nhìn vào, lại phát hiện rẽ vào trong một ngõ cụt.
Mà Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương ở ngay dưới chân tường của ngõ cụt này, quay người lại là có thể nhìn thấy bọn họ.
Cùng lúc đó, bỗng nhiên có những bóng đen từ trong sân sau của nhà dân bay ra, chặn đường lui của những kẻ này từ đằng sau.
Trong tay người áo đen có đao, lúc này lại không chút do dự xông lên, bắt đầu chém giết những kẻ bám đuôi đuổi sát không buông này.
Những người áo đen này đã mai phục ở đây từ trước, mà kẻ bám đuôi bận rộn theo dõi Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương, căn bản không đề phòng, hoặc là căn bản không nghĩ Thẩm Nguyệt sẽ ra tay giết bọn họ.
Nếu là lúc trước, một khi Thẩm Nguyệt nảy sinh ý muốn giết người, Hoàng đế mà biết được, chắc chắn ông ta không tha cho nàng, chắc chắn gi ết chết nàng trước.
Cho nên, dù lúc trước Thẩm Nguyệt biết rõ khi mình làm bất kỳ chuyện gì, luôn có người theo dõi nàng, Thẩm Nguyệt vẫn coi như không nhìn thấy.
Bất luận là kẻ bám đuôi hay là Hoàng đế, có lẽ chẳng ai ngờ được Thẩm Nguyệt sẽ ra tay đâu nhỉ? Nàng chỉ là một người phụ nữ, ngoài thân phận công chúa tiền triều bỏ đi kia thì không có gì đáng sợ.
Nhưng đến tối nay, nàng mới lộ ra dáng vẻ hung ác tàn bạo, rõ ràng là muốn dẫn kẻ bám đuôi theo dõi nàng đến nơi này rồi tiêu diệt. Đợi đến khi kẻ bám đuôi phát hiện thì đã muộn.
Động tác của sát thủ áo đen gọn gàng linh hoạt, võ công của những kẻ bám đuôi này cũng không cao cường như trong tưởng tượng của Thẩm Nguyệt. Suy cho cùng, không phải ai cũng có thể trở thành cao thủ đại nội. Trước đó Hoàng đế đã tổn thất hai nhóm cao thủ đại nội, chắc hẳn cũng không còn nhiều người để dùng.
Rất nhanh, sát thủ đã đánh tan tác kẻ bám đuôi.
Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương lại sống chết mặc bay.
Chỉ không ngờ là một kẻ bám đuôi lại muốn bắt giữ Thẩm Nguyệt, cho nên vứt bỏ sát thủ, quay đầu tấn công về phía Thẩm Nguyệt. Gã ta cho rằng Thẩm nguyệt không có võ công, mà Tần Như Lương đã bị phế hai tay, dù bản thân gã ta bị thương thì cũng sẽ không tốn quá nhiều sức lực khi đối phó hai người này.
Nào ngờ, vừa đến trước mặt, Thẩm Nguyệt lại linh hoạt lách mình tránh thoát kiếm trong tay gã ta. Khi gã ta đang sững sờ, cổ tay bị Thẩm Nguyệt tóm lấy, vặn mạnh một cái, nàng trở tay cướp được thanh kiếm.
Trong ánh mắt nàng không có ánh sáng, âm u tối đen như mực, động tác trên tay lại không hề chậm hơn sát thủ. Thẩm Nguyệt giật cổ tay kẻ bám đuôi, làm gã ta nhào đến trước mặt, đồng thời đâm kiếm sâu vào lồ ng ngực gã ta.
Nàng lạnh lùng, không có chút xíu tình cảm nào.
Thẩm Nguyệt khẽ buông tay, trên ngón tay dính chút máu tươi. Sau đó nàng th ở dốc mấy hơi, cơ thể vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, lồ ng ngực phập phồng thở không ra hơi, làm chuyện như vậy khó tránh khỏi việc tốn nhiều sức lực.
Vừa rồi Tần Như Lương vốn định giúp nhưng nàng phản ứng cực nhanh, đẩy hắn ta sang bên cạnh trước một bước, khiến hắn ta không có cơ hội nhúng tay.