Nữ Nhị Đại Tác Chiến

Chương 39


Rét lạnh bốn phía không biết đã biến mất từ lúc nào, cỗ ấm áp từ trên ngực dâng trào lan tràn đến tứ chi bách hải.

Long Kiểu Nguyệt ở trong bóng tối, hỗn loạn nửa mơ nửa tỉnh, đang miên man suy tư về mấy vấn đề.
Nghi hoặc quẩn quanh trong trí óc, như có thứ gì đó thống khổ suy mãi không ra, lúc gần lúc xa, bồi hồi trong đầu nàng.
Nàng đã chết sao, hay vẫn còn sống? Là ai cứu nàng? "Huyết ngữ châu" bị cầm đi mất, nàng làm cách nào để đi tìm ma tôn hành tung mơ hồ bất định kia đây? Ma tôn lại có thể cho nàng thêm một viên "Huyết ngữ châu" nữa hay không? Hoặc nói theo cách khác, lần trước nàng cãi lời ma tôn, liệu ma tôn có gây khó dễ cho nàng không? Có chuyện gì xảy ra với Bạch Chỉ không nhỉ, Thu Minh Uyên rốt cuộc có dẫn đám đệ tử của hắn chạy thoát không?
Những ý tưởng mơ mơ màng màng hỗn loạn trong đầu. Tứ chi đều bị thứ gì đó nhẵn nhụi bao vây, mềm nhẹ tựa lông chim, chỉ có vùng ấm áp nơi lồng ngực là có cảm giác chân thật.
Ý thức Long Kiểu Nguyệt nặng nề mơ hồ, rốt cục cố hết sức mở mắt.
Đỉnh đầu là hoa văn bằng vàng được trạm khắc theo hình xoắn ốc, Long Kiểu Nguyệt giật giật ngón tay, rốt cục thanh tỉnh.
Đây là Long Đình, trong phòng của nàng.
Trên người nàng có một đoàn nho nhỏ nằm úp sấp, Long Kiểu Nguyệt cố hết sức ngẩng đầu lên, trên người không có chút cảm giác nào, chỉ thấy mỏi mệt. Nàng nhìn xuống ngực mình, người đang nằm trên người nàng có mái tóc đen dài như thác đổ, bên trên là chiếc trâm hồ điệp bằng bạc trạm rỗng, hai cánh rung động như sắp sửa bay lên, trên một cánh có khảm một viên ngọc màu xanh, còn viên ngọc trên một cánh khác lại không thấy đâu.
Nàng biết cục tròn tròn này là ai.
Bạch Lộ ghé trên ngực nàng, thân thể lui thành một đoàn, nhìn qua giống một cái kén nho nhỏ. Thân thể nàng nhẹ như lông chim, đầu gác trên "bộ ngực đồ sộ" của Long Kiểu Nguyệt, ngoài việc làm lòng người an tâm ấm áp ra, thế nhưng không hề đè nặng ảnh hưởng tới hô hấp của Long Kiểu Nguyệt.
Má ơi, này không phải là nữ chủ sao? Nằm trên người ta làm chi? Ta cũng không phải Bắc Lăng Thành.
Theo động tác của Long Kiểu Nguyệt, cục tròn nho nhỏ đang nằm úp sấp trên người rùng mình một cái, sau đó ngẩng đầu lên. Trên khuôn mặt trắng noãn tròn như trứng thiên nga là một đôi mắt ướt sũng, lại sáng ngời, vui mừng kêu: "Sư phó, người tỉnh rồi!"
Long Kiểu Nguyệt bỗng nhiên ngẩn ngơ, sư phó?
Bạch Lộ đứng lên, tóc đen trên đầu trượt xuống, nàng vươn tay, ôm lấy cổ Long Kiểu Nguyệt, hai mắt tròn vo bắt đầu rơi lệ: "Sư phó, người suýt chút nữa chết. Bạch Lộ rất sợ, thiếu chút nữa Bạch Lộ không còn được thấy sư phó nữa."
Dừng! Ngươi xác định bản Cúc Cự không phải đang bị cổ hoè ảnh hưởng? Kỳ thật bây giờ ta còn ở dưới Tây Phong đàm, phải không? Cục bột nhà ngươi nhất định là huyễn tưởng do cổ hoè bịt đặt ra, ta mới không tin.
Long Kiểu Nguyệt nghĩ đây nhất định là ảo giác, bằng không cục bột nhỏ này sao lại có thể xuất hiện trước mặt nàng, còn gọi nàng là sư phó? Nàng hiện tại khẳng định là bị cổ hoè ảnh hưởng, phỏng chừng mình bây giờ còn đang nằm dưới Tây Phong đàm.
Nghĩ thế, nàng đơn giản nhắm mắt lại, nằm xuống.
Bạch Lộ thấy nàng đột nhiên lại nằm xuống, còn nhắm mắt, chỉ đành chống hai tay, giữ cơ thể vững vàng, nhẹ nhàng nhìn Long Kiểu Nguyệt.
Long Kiểu Nguyệt đang nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên có thứ xúc cảm mềm nhẹ bùng nổ trên môi. Long Kiểu Nguyệt đột nhiên trợn trừng mắt, sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Bạch Lộ giống như tiểu cẩu, liếm liếm bên ngoài miệng nàng.
Long Kiểu Nguyệt nghiêng người, thiếu chút nữa lăn xuống giường, nàng trừng to mắt run rẩy chất vấn: "Ngươi, ngươi làm gì!"
Bạch Lộ cũng bị phản ứng của nàng doạ, ngồi bật dậy, vẻ mặt mộng bức nhìn nàng, không biết vì sao nàng lại phản ứng quá mức như thế, tựa một tiểu hài tử làm sai lại không biết làm sai cái gì, vừa vô tội lại sợ sệt giải thích: "Tứ hoàng huynh nói liếm như thế nghĩa là thích."
Nàng lấy ví dụ, làm cho lời nói của mình cũng có sức thuyết phục, cố lấy dũng khí nói tiếp: "Ta thấy phụ hoàng và mẫu hậu cũng liếm như thế."
Hôn môi có thể giống liếm sao? Có liếm thì cũng không thể liếm môi chứ! Tiểu phá hài được giáo dục trong hoàng cung trưởng thành sớm như vậy sao, thấy người là liếm?
Long Kiểu Nguyền thầm chửi thề, vừa rồi bị doạ còn chưa hoàn hồn, nhưng vẫn trấn định hơn chút, nhỏm nửa người, nhìn nàng đề phòng, nói: "Ngươi cũng biết chỉ có tình lữ yêu nhau mới có thể làm chuyện đó chứ hả."
Bạch Lộ vẻ mặt mờ mịt nhìn nàng, nửa ngày sau mới đáp: "Đúng vậy, Bạch Lộ biết ah."
Long Kiểu Nguyệt lông mày giật giật, nói tiếp: "Vậy người còn liếm ta làm gì?"
Bạch Lộ ngọt ngào ôm cổ nàng, lần này Long Kiểu Nguyệt không trốn, tuy giường lớn, nhưng nếu lật người thì chắc chắn sẽ lăn xuống đất!
Bạch Lộ vui sướng dùng mặt cọ cọ cổ nàng, dùng mái tóc đen mềm nhẵn như gấm cọ cằm nàng, dùng thanh âm mềm mềm nhu nhu nhỏ giọng nói: "Bởi vì Bạch Lộ thích sư phó, sư phó cũng nói muốn lấy Bạch Lộ mà."
Khoé miệng Long Kiểu Nguyệt co rút, phản bác: "Ta không hề nói thế."
Ảo cảnh này sao chơi khó nhau thế nhỉ?
Bạch Lộ không ngừng cọ cổ nàng, tóc đen phớt qua cằm nàng, rồi xương quai xanh, làm cho nàng cảm thấy ngứa ngáy. Bạch Lộ ôm nàng, chỉ dùng thanh âm rù rì như một chú mèo con thích ý nằm phơi nắng, ôn nhu ngọt ngào nói: "Sư phó không nói, vậy để Bạch Lộ nói. Chỉ cần Bạch Lộ nói là được rồi."
Logic trên trời kiểu gì vậy.
Long Kiểu Nguyệt nghĩ dù sao đây cũng là huyễn cảnh, cho nên không phản bác. Bạch Lộ giang tay ôm cổ nàng, vẫn không ngừng như có như không dụi dụi nơi đó, phát ra riếng rên rỉ thoả mãn.
Không đúng, đây thật sự là huyễn cảnh sao? Nếu là huyễn cảnh, dù thế nào thì bản Cúc Cự cũng nên mơ thấy Bạch Chỉ mới phải, sao có thể mơ thấy nữ chủ oan gia mà ngay cả trốn cũng trốn không thoát này kia chứ?
Long Kiểu Nguyệt vừa định đưa tay xác định xem đây rốt cuộc có phải một giấc mộng hay không, chỗ cổ liền có thứ chất lỏng ấm áp gì đó rơi xuống. Hàng mi thật dài của Bạch Lộ như cánh bướm, khẽ vỗ nơi cổ nàng, mang theo nước mắt chảy xuôi không ngừng.
Một đoàn nho nhỏ khả ái vô tội như thế rúc vào lòng mình khóc, cho dù bất luận kẻ nào hẳn cũng không đành lòng. Long Kiểu Nguyệt khẽ run, thầm nghĩ thôi kệ, dù sao cũng chỉ là mộng cảnh, nên cuối cùng vẫn đưa tay lên vuốt tóc Bạch Lộ, an ủi hai câu.
Bạch Lộ tựa vào lòng nàng, vừa rớt nước mắt lại cảm thấy mỹ mãn thở dài: "Chỉ cần sư phó không có việc gì......"
Một đạo lam quang từ thân thể Bạch Lộ vỡ ra, nàng phun máu tươi, như thể quang minh bị hắc ám cắn nuốt, rơi xuống trong bóng đêm vô tận. Giữa vô số lọn tóc đen bay múa, Bạch Lộ mở to đôi mắt, không tiếng động nhìn nàng, như có vô số bàn tay xé nát cảnh tượng bốn phía, hết thảy đều bắt đầu tan vỡ, bị hắc ám vô cùng vô tận cắn nuốt.
Long Kiểu Nguyệt khiếp sợ thất thanh, nhào tới muốn giữ chặt Bạch Lộ đang chìm vào hắc ám: "Bạch Lộ!"
Nhưng trong nháy mắt, nàng liền hoá thành một mảnh lam quang vụn vỡ, cảnh sắc chung quanh bắt đầu sụp đổ. Khoảnh khắc cảnh sắc thoát phá cùng hắc ám sụp đổ thành mảnh nhỏ, tiểu nha đầu mặc áo trắng trên tay cầm kiếm, mái tóc đen dài bay múa, trên thân kiếm còn ánh lên lam quang.
Nàng nhận ra thanh kiếm kia là bảo kiếm của Trầm Tinh Nam, Bạch Lộ đứng trước mặt nàng, cố hết sức đi ra khỏi bóng đêm, một bàn tay cầm theo kiếm, sốt ruột vươn tay còn lại kia ra, hô: "Sư phó! Tỉnh lại đi!"
Long Kiểu Nguyệt khiếp sợ không nói ra lời, nàng nhìn Bạch Lộ giống y đúc ban nãy xuất hiện, mờ mịt vô thố hỏi: "Ngươi giết chính ngươi?"
Bạch Lộ ngẩn ra, Long Kiểu Nguyệt nhìn nàng, ôm đầu đau khổ thấp giọng: "Má nó! Cái thứ mộng liên hoàn dở hơi gì đây!"
Long Kiểu Nguyệt ôm đầu, mệt mỏi ngẩng đầu nhìn nữ hài trước mắt, lẩm bẩm: "Nếu là mộng, ta càng ưa Bạch Lộ ban nãy hơn."
Trong nháy mắt, sắc mặt Bạch Lộ như gặp phải đả kích nặng nề. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lập tức như đoá hoa héo tàn, đôi mắt đen bóng ướt sũng tràn lệ, sáng kinh người. Nước mắt cuồn cuộn, nàng dùng hết toàn lực nâng kiếm lên, đâm về phía Long Kiểu Nguyệt.
Một giây trước khi đạo lam quang kia tiến đến trước mặt, Long Kiểu Nguyệt hoảng sợ, kiếm xuyên vào thân thể nàng, lại trống rỗng như đâm vào không khí. Bạch Lộ rơi lệ, cúi đầu cầu xin: "Sư phó, tỉnh lại đi, Bạch Lộ mà người vừa mới thấy là ảo giác được sinh ra từ trong lòng ta."
Cái gì, cái quỷ gì?
Long Kiểu Nguyệt vừa muốn lên tiếng, Bạch Lộ kia đã dứt khoát kiên quyết nhào vào lòng nàng, hung hăng cắn ở cổ nàng một cái: "Tỉnh lại đi sư phó!"
Long Kiểu Nguyệt kêu thảm thiết, một tiếng "má ơi" từ miệng vỡ nát mà ra, nhưng dưới cơn đau nhức đó, cảnh tượng bốn phía vẫn như trước là tẩm ốc của Long Đình tiểu thư, hoa văn mạ vàng trên đỉnh đầu vẫn sống động như vậy, điêu khắc hình xoắn ốc vẫn xinh đẹp tối nghĩa như thế. Trừ bỏ hắc ám vừa tan rã ở đầu giường ra, chỉ còn một mảnh an tĩnh làm người ta nổi da gà.
Bạch Lộ cũng không dám nhẫn tâm cắn quá nặng, Long Kiểu Nguyệt vội vàng đẩy nàng, nàng bị ngã qua một bên, ngẩng đầu hoảng sợ: "Tại sao có thể như vậy?"
Long Kiểu Nguyệt nghiêng về một phía hít thở không khí, một bên đưa tay sờ soạng khối da nóng bỏng chua xót trên cổ, chạm tới một phiến ẩm ướt ấm áp dinh dính.
Nhãi con giỏi thật, cắn đến chảy máu rồi. Lúc nãy liếm liếm còn chấp nhận được đi, giờ lại trực tiếp cắn chảy máu, xin hỏi nữ chủ ngươi là cẩu sao?
Bạch Lộ thê lương luống cuống, mắt tròn một mực rơi lệ: "Sư phó, xem ra chúng ta bị nhốt ở trong này."
Long Kiểu Nguyệt hiện tại chỉ cảm thấy một ngọn lửa không tên hừng hực bốc lên, lại nhìn ánh mắt ướt sũng của nàng, không thể giận nổi, chỉ đành nghiến răng nghiến lợi: "Sẽ không, sao có thể bị nhốt ở nơi quỷ quái này được chứ."
Nàng vẫn cứ cho rằng Bạch Lộ là ảo giác mà cổ hoè sinh ra, vừa buồn cười lại tức giận, còn mang theo thanh âm hít khí lạnh, lẩm bẩm: "Ta hiện tại thân thể ở gần cổ hoè, sẽ bị quỷ tinh của cây hoè ảnh hưởng mà sinh ra ảo giác, chắc hẳn tương đương với vấn đề do từ trường tạo ra. Dù sao chỉ cần cơ thể của ta rời khỏi phạm vi của nó, mộng này tự nhiên sẽ biến mất."
Bạch Lộ kinh ngạc nhìn nàng, nửa ngày mới vẻ mặt mộng bức hỏi: "Cái gì là từ trường?"
Long Kiểu Nguyệt bực bội ôm cổ, đáp: "Có nói ngươi cũng không biết."
Bạch Lộ như thế hài tử làm sai, cúi đầu, co quắp bất an nói: "Thực xin lỗi, sư phó, vừa rồi ta không nên cắn ngươi. Nguyên Trùng Dương nói chỉ cần làm đau ngươi, ngươi sẽ tỉnh lại."
Long Kiểu Nguyệt nhìn nàng cúi đầu, vốn định còn nói một câu mộng cảnh này làm cũng chân thật quá đi, nhưng ánh mắt của nàng lại dừng trên đôi cánh bướm bằng bạc được trạm rỗng, rung động như muốn bay trên đầu Bạch Lộ, nơi đấy ngọc bích rực rỡ sáng ngời trên một cánh, còn một cánh lại không thấy ngọc đâu.
Không đúng, vì cái gì lại xuất hiện hai Bạch Lộ tiểu công chúa, mà ngân hồ điệp trên đầu đều thiếu một viên ngọc bích, đây là cái quỷ gì?
Chợt nghĩ tới một vấn đề, cảnh vật bốn phía lại bắt đầu sụp đổ. Long Kiểu Nguyệt cố chịu đựng cơn đau đầu kịch liệt, vội vàng hỏi: "Ngọc bích trên cánh của ngân hồ điệp trên đầu ngươi, vì cái gì lại không thấy đâu?"
Bạch Lộ ngẩng đầu, có chút hoảng sợ. Cảnh vật bốn phía giống như giọt mực rơi vào nước bị hoà tan. Long Kiểu Nguyệt nỗ lực chống đỡ một tia thanh tỉnh cuối cùng, giãy dụa hỏi: "Nếu đây là ảo cảnh do tâm niệm của ngươi tạo thành, vậy thì ở trong ảo cảnh của ta, ngươi gặp được cái gì?"
Bạch Lộ khẽ cắn môi, chau mày đáp: "Trong mộng cảnh của sư phó, là một hắc y nhân tên Bắc Lăng Thành."
Trong khoảnh khắc ấy, cảnh sắc bắt đầu ầm ầm vỡ vụn.
Long Kiểu Nguyệt ôm đầu đau như muốn nứt ra, đờ đẫn nghĩ, má nó, ta lo lắng nhất, vẫn là Bắc Lăng Thành à...........
Thời điểm Long Kiểu Nguyệt tỉnh lại, giây đầu tiên mở mắt ra, đập vào mắt là hoa văn vàng điêu khắc trên cột trụ của Long Đình.
Trên tay truyền đến cảm xúc ấm áp. Nàng gian nan quay đầu, nhìn một bên. Bạch Chỉ nắm tay nàng, ngồi bên giường, có vẻ mệt mỏi mơ màng ngủ. Khoảnh khắc đầu ngón tay hơi nhúc nhích, Bạch Chỉ vội vàng mở mắt, đối diện với ánh mắt cũng mờ mịt của Long Kiểu Nguyệt.
Khóe mắt sưng đỏ, như đã khóc hồi lâu. Bạch Chỉ nhìn nàng, trong mắt như một đầm nước sâu không thấy đáy, trừ vẻ ôn nhu ngày thường, thế nhưng còn phiếm quang mang mà nàng chưa bao giờ từng thấy.
Đôi mắt kia sáng ngời như ánh sao trên bầu trời, như ngày trước khi nàng xuyên qua rừng trúc ở Thanh Nhã Hiên, đúng dịp trăng tròn, nhìn thấy ánh trăng sáng nhất, mĩ lệ nhất lơ lửng trên bầu trời, trong đêm tối.
Môi Long Kiểu Nguyệt giật giật, Bạch Chỉ lại đột nhiên cúi xuống, ôm nàng.
Cái ôm rất dịu dàng, lại thống khổ khó có thể biểu đạt nỗi đau lòng. Bởi vì sợ hãi làm nàng bị thương, Bạch Chỉ chỉ đành nhẹ như bay ôm cổ nàng, nhỏ giọng khàn khàn: "Thực xin lỗi."
Long Kiểu Nguyệt vừa định nói ta khát nước ngươi lấy cho ta chén nước, giờ thì cũng không mở miệng được. Bạch Lộ vùi đầu ở cổ nàng, thật lâu sau mới áp lực cúi đầu nức nở, không ngừng lặp đi lặp lại: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta sẽ không bao giờ, sẽ không giờ rời xa ngươi nữa, sẽ không bao giờ để ngươi lại bị thương."
Long Kiểu Nguyệt run rẩy, Bạch Chỉ thế nhưng khóc, lại chôn ở cổ ta khóc.
Một cỗ mềm mại nói không nên lời lan tràn trong lòng, Long Kiểu Nguyệt nhỏ giọng an ủi: "Ta lại không chết mà, ngươi đừng khóc."
Bạch Chỉ ôm nàng, nghiến răng nghiến lợi: "Suýt chút nữa, chỉ suýt chút nữa ngươi liền......"
Nàng không nói nổi nữa, chỉ nghẹn ngào, không thèm nhắc lại. Long Kiểu Nguyệt cảm thấy cỗ nóng hổi ướt át gì đó lại rơi lên cổ mình, đành hỏi: "Ngươi cứu ta?"
Bạch Chỉ cứng đờ, không dấu vết gật đầu: "Ừ."
Long Kiểu Nguyệt thở phào, may mắn, bản Cúc Cự thiếu điều còn tưởng tiểu công chúa chạy tới ném bom mộng cảnh của ta chứ. Ta cũng không muốn trêu chọc tiểu oan gia kia!
Bạch Chỉ ngẩng đầu lên, Long Kiểu Nguyệt nằm trên giường, tiếp tục hỏi: "Những người khác đâu? Thu Minh Uyên đâu?"
Bạch Chỉ ngồi đầu giường, nhất nhất kể lại. Thì ra sau khi bọn họ bay lên bình đài trên Tây Phong đàm liền gặp Trầm Vọng Sơn đạp trên hoá mục Bỉ Dực Điểu mà đến. Trầm Vọng Sơn nhảy xuống vách núi, cứu các đệ tử khác, cũng gặp Thu Minh Uyên bị thương vừa lúc ngự kiếm bay lên.
Thu Minh Uyên nói cho Trầm Vọng Sơn, Long Kiểu Nguyệt vì cứu hắn nên tự mình dắt ba tên yêu ma rời đi, nói xong liền bị thương ngã xuống đất. Trầm Vọng Sơn làm cho hoá mục con diều đem Thu Minh Uyên ra khỏi thâm uyên, còn mình mang theo Như Như cùng Ý Ý tới cứu Long Kiểu Nguyệt. Rồi sau đó nàng ở lại Vinh Sơn của Long Đình tu dưỡng, mà Bạch Chỉ trước hết lưu lại chiếu cố nàng.
Long Kiểu Nguyệt nằm xuống lại, dùng vẻ mặt thả lỏng như sống sót sau tai nạn nằm trên giường, nhẹ nhàng thở ra, vẻ mặt đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời.
Bạch Chỉ phát giác mắt mình đỏ bừng như thế có chút thất lễ, liền vội vàng lấy tay lau lệ, vừa vui sướng lại phẫn nộ nói: "Ngươi không cần lo lắng, Trầm Thế Tôn bắt giữ được hai ma tộc, tuy để một tên chạy thoát, nhưng còn lại cũng đủ để ngươi xả giận. Trầm Thế Tôn đang chuẩn bị triệu tập các đệ tử của tam điện Trường Lưu, đem hai ma đầu kia đến trước mặt mọi người hành hình, để răn đe."
Long Kiểu Nguyệt thiếu chút nữa bắn lên từ trên giường, má ơi! Làm gì không làm, đừng có bắt giữ chứ! Ta dù sao cũng quen với bọn hắn, nói rõ thân phận, Trầm đại đại nếu thẩm vấn mấy câu, bọn hắn khai ra ta thì phải làm sao bây giờ?
Mắt thấy Long Kiểu Nguyệt nguyên bản thản nhiên tự tại, nay lập tức lại đổi thành một bộ khẩn trương hoảng sợ, Bạch Chỉ khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy?"
Long Kiểu Nguyệt nhìn Bạch Chỉ, chỉ có thể áp chế cơn khủng hoảng trong lòng, lắc đầu: "Không có gì."
Bạch Chỉ cũng không hỏi nhiều, chỉ mở miệng không giấu được tia vui mừng cùng kích động, nói: "Chưởng Môn, Bạch Chỉ có tin tốt muốn nói cho ngươi."
Trong lòng Long Kiểu Nguyệt đang tràn đầy vấn đề sinh tử của hai ma tộc kia, căn bản không có tâm tư suy nghĩ chuyện khác, nhưng nếu Bạch Chỉ đã nói vậy, nàng cũng chỉ có thể làm bộ như hứng thú, hỏi: "Làm sao vậy?"
Bạch Chỉ thấy nàng rõ ràng đang mải suy tư vấn đề khác, lại vẫn cứng rắn làm bộ hứng thú, không khỏi nảy sinh thất vọng, chỉ đành kể: "Thu Thế Tôn ở dưới Tây Phong đàm vì cứu môn hạ đệ tử mà bị Côn thú cắn một cái, xương cốt bên cánh tay trái bị vỡ nát, lại bởi vì không nghe theo đề nghị của Chưởng Môn ngươi, cho nên làm ra quyết định sai lầm. Cho nên ý tứ của Thánh Tôn là trước hết để Thu Thế Tôn tu dưỡng một thời gian, thuận tiện ở Tư Quá Nhai bế quan. Cho nên, Chức trách Thế Tôn ở Phù Vân Điện liền trống."
Long Kiểu Nguyệt đang tự hỏi vấn đề khác, đầu tiên không chút để ý nào ừ một tiếng, đến lúc giật mình hiểu ra mới a một cái, nghi hoặc hỏi: "Không phải chứ? Chẳng lẽ ngươi sẽ thay hắn lên làm Thế Tôn của Phù Vân Điện?!"
Bạch Chỉ mặt cười đỏ lên, vội vàng phủ nhận: "Sao có thể, Chưởng Môn thật sự đề cao Bạch Chỉ quá. Thời gian Thu Thế Tôn tu dưỡng, hết thảy sự vụ của Phù Vân Điện đều sẽ do Chưởng môn của Hoán Kiếm Thai là Từ Lãng Thanh xử lý, nhưng chức vụ Chưởng Môn của Hoán Kiếm Thai lại cũng trống không, Trầm Thế Tôn lại nói Bạch Chỉ ở Tây Phong Đàm đã từng khuyên Thế Tôn, dưới Tây Phong Đàm lại cứu trợ đồng môn, lập công, cho nên để Bạch Chỉ lên làm Chưởng Môn của Hoán Kiếm Thai."
Long Kiểu Nguyệt vội vàng kêu: "Như thế cũng không tệ! Chúc mừng nhé! Kia về sau chúng ta chẳng phải đều cùng cấp Chưởng Môn sao, ngươi sau này cũng đừng gọi ta Chưởng Môn nữa."
Bạch Chỉ ngượng ngùng mà vui sướng nhẹ nhàng gật gật đầu. Long Kiểu Nguyệt chúc mừng xong rồi, tư tưởng lập tức lại chạy tới chỗ hai tiểu boss Ma giới bị bắt giữ kia, không khỏi thất thần.
Bạch Chỉ vừa định tiếp tục nói, không ngờ Long Kiểu Nguyệt thế nhưng tựa hồ lập tức không có hứng thú với đề tài này, lại chuyển ánh mắt qua chỗ khác. Trong lòng như bị nhéo một cái, nảy lên một cỗ chua xót không minh bạch.
Xem ra dù nàng có lên làm Chưởng Môn của Hoán Kiếm Thai, Long Kiểu Nguyệt cũng không thèm để ý. Nàng vui mừng đến báo cho Long Kiểu Nguyệt chuyện này, nàng ấy lại vẻ mặt thờ ơ.
Nàng ấy căn bản, căn bản chướng mắn vị trí Chưởng Môn của Hoán Kiếm Thai này sao?
Là chướng mắt, hay khinh thường?
Hết chương 39
-----------------------------------
Bách Linh: Mấy người đừng hỏi tui chuyện gì xảy ra dưới Tây Phong Đàm, đại khái chỉ biết tiểu Bạch Lộ hy sinh 1 mạng cứu Kiểu Nguyệt là được rồi, chi tiết sau này có nói rõ hơn  :)) Tội nghiệp Bạch Chỉ ghê :SS

Bình Luận (0)
Comment