Nữ Nhi Là Kẻ Tử Thù Kiếp Trước

Chương 122

Hạ Thiệu Đình ra roi thúc ngựa chạy về phía cổng cung, trong lòng nảy sinh một dự cảm chẳng lành.

Khi hắn chạy đến cung Long Càn, nội thị đã sớm chờ ở cửa điện thấy hắn xuất hiện bèn vội vàng đi lên nghênh đón: “Hạ tướng quân, cuối cùng thì ngài cũng đến, mau mau mau, bệ hạ muốn gặp ngài!”

Hắn cũng không dám hỏi tường tận, vội vàng đi theo sau nội thị vào điện, đến nơi thì phát hiện Đường Tùng Niên, Khâu Trọng cùng các trọng thần trong triều đang quỳ trong điện; ngoài ra còn có các phi tần hậu cung như Trịnh quý phi, Diêu phi đang khẽ nức nở, thấy thế trái tim hắn lập tức siết chặt, sắc mặt cũng trở nên vô cùng xấu.

“Bệ hạ, Hạ tướng quân đến rồi ạ.”

Hạ Thiệu Đình tiến lên vài bước, quỳ ‘bụp’ xuống đất, khàn giọng mà gọi:” Bệ hạ, thần Hạ Thiệu Đình…”

Thiên Hi đế xoay đầu lại đầy khó nhọc, nói bằng giọng suy yếu: “Thiệu Đình, khanh, khanh lại gần đây chút.”

Hạ Thiệu Đình lê gối tới trước giường, bấy giờ hắn đã nhìn rõ khuôn mặt trắng bệch không chút sắc máu cùng hơi thở mỏng manh yếu ớt của Thiên Hi đế, trái tim hắn như thể bị ai đó bóp nghẹn: “Bệ hạ……”

“Thiệu Đình, khanh còn nhớ mình đã đồng ý chuyện gì với trẫm không?” Thiên Hi đế dùng sức lực cuối cùng để nắm chặt tay hắn, thở hổn hển hỏi.

“Thần còn nhớ ạ, thần sẽ mãi mãi khắc ghi lời hứa ấy, giành lại sáu châu Bắc Cương, mở rộng biên giới lãnh thổ, giương cao thanh danh của Đại Tể.” Hắn nghẹn ngào trả lời.

“Được, khanh nhớ thì tốt, trẫm, trẫm e rằng không thể nhìn thấy ngày đó rồi….nhưng mà, Thái tử còn đây, Đại Tề còn đây, trẫm ở dưới cửu tuyền cũng sẽ đợi, đợi đến ngày khanh đạt thành chí lớn.” Thiên Hi đế càng thở càng thều thào, nói rồi ông lại khó khăn mà nhìn về phía Triệu Nguyên Hựu đang nước mắt đầy mặt.

“Nguyên Hựu, khi nào đến ngày đó, con nhất định phải đến trước linh vị của trẫm, chính miệng nói chuyện này cho trẫm biết…”

Triệu Nguyên Hựu nức nở gật đầu liên tục.

Ánh mắt của Thiên Hi đế bắt đầu tan rã, giọng nói càng lúc càng nhỏ: “Tùng Niên, Khâu Trọng, Vi Lương…”

“Đường đại nhân, Khâu đại nhân, Vi đại nhân!” Lập tức có nội thị gọi ba người Đường Tùng Niên đang ở ngoài bình phong vào.

Nhóm người Đường Tùng Niên không dám chậm trễ, ai cũng vội vàng bước vào và quỳ ở trước giường, khi nhìn thấy hoàng đế nằm trên giường đã hấp hối, hơi thở khó nhọc, ba người không hẹn mà cùng cất tiếng gọi: “Bệ hạ….”

“Các vị ái khanh, nay trẫm giao lại Thái tử cho các vị, mong các vị hết lòng trợ giúp Thái tử giống như những năm qua đã trợ giúp cho trẫm.” Thiên Hi đế nói phều phào.

“Chúng thần tất không phụ sự phó thác của bệ hạ, tất sẽ cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi!” Ba người cùng lúc cất tiếng cam đoan.

“Tốt, tốt, tốt…..” Thiên Hi đế nở một nụ cười thanh thản. Chỉ trong chốc lát, chòng mắt ông tan rã, giữa cơn mê man dường như có một làn khói nhẹ từ cửa điện bay vào, làn khói dần tản ra, sau đó xuất hiện một khuôn mặt dịu dàng quen thuộc nhìn ông đầy trìu mến,  người nọ nhẹ nhàng hành lễ với ông, cánh môi mấp máy: “Bệ hạ….”

Ông nở nụ cười với người đến, rồi chậm chậm vươn tay ra: “Hoàng hậu…..”

Mọi người chỉ thấy Thiên Hi đế vươn tay về phía cánh cửa, trong miệng lẩm bẩm gọi gì đó, sau đó cánh tay bỗng nhiên thõng xuống.

“Bệ hạ!”

“Phụ hoàng!”

Sau khi Hạ Thiệu Đình rời đi, Đường Quân Dao nằm trên giường lăn qua lộn lại, không thể ngủ tiếp nữa.

Nửa đêm canh ba trong cung có lời triệu gấp, chẳng lễ bệnh tình của hoàng đế có biến rồi sao? Tính kỹ lại, Thái Tôn hoàng đế của đời trước cũng băng hà trong khoảng hai năm này.

Nàng cảm thấy khá khó chịu, đời trước nàng chưa từng tiếp xúc với Thiên Hi đế nên hiểu biết của nàng về ông cũng chỉ qua sử sách, hay được nghe bách quan vạn dân hay Triệu Nguyên Hựu kể lại, vì thế đối với nàng mà nói Thiên Hi đế chính là một nhân vật trong sử sách.

Nhưng đời này thì không giống vậy, từ nhỏ nàng đã vào cung, thỉnh thoảng sẽ tiếp xúc với ông nên cũng cảm nhận sự ấm áp và từ ái của ông. Ngay cả một người kiêu ngạo như lão già nhà nàng cũng có một loại kính nể cùng thần phục xuất phát từ tận đáy lòng với vị ngồi trên ghế rồng này.

Thực ra đâu chỉ có ông ấy, các đại thần trong triều làm gì có người nào không thật sự thần phục ông? Vào triều đại của Thiên Hi đế, quân thần đồng lòng, nhờ vậy mới có thể gầy dựng nền móng vững chắc cho thời đại hưng thị của Đại Tề.

Cũng không biết đã qua bao lâu, xa xa vọng lại tiếng chuông ‘bang’ một tiếng, làm nàng giật cả mình, sau khi suy nghĩ kỹ càng, nàng phát hiện ra tiếng chuông hình như vọng đến từ phương hướng của hoàng thành, trái tim nàng không khỏi thắt lại.

Lại ‘bang’ một tiếng nữa, nàng choàng tạm chiếc áo gấm, vội vàng ra ngoài.

Lam Thuần cùng đám thị nữ đợi ở ngoài phòng thấy thế cũng vội vã đi theo.

“Tào Thăng đâu? Phạm Quảng đâu? Mau sai người đi nhìn xem có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Đường Quân Dao lớn tiếng phân phó, chẳng bao lâu, Tào Thăng đã hấp tấp chạy tới.

“Phu nhân, bệ hạ……..băng hà rồi!”

Cơ thể Đường Quân Dao chao đảo.

Quả nhiên là như vậy.

Nàng cắn chặt cánh môi, đè xuống cảm cảm giác khó chịu trong lòng, rồi bình tĩnh phân phó hạ nhân thay rải lụa đỏ trong phủ.

Chẳng mấy chốc, bầu không khí vui mừng khắp phủ đã bị thay thế bởi đồ trắng tang thương.

Hoàng đế băng hà, kinh thành thiết lập giới nghiêm, hiện nay Hạ Thiệu Đình là võ tướng đứng đầu nên phải đích thân canh giữ, để phòng ngừa những phần tử thừa cơ gây rồi làm loạn lòng người.

Mấy ngày này, hắn không có thời gian để về phủ, chỉ có thể cho người truyền lời về, bảo Đường Quân Dao không cần lo lắng vân vân.

Đường Quân Dao chỉ đành nén sốt ruột trong lòng mà kiên nhẫn chờ đợi.

Mãi tới khi cử hành đại điển đăng cơ, Thái tử Triệu Nguyên Hựu chính thức kế vị, đổi niên hiệu là Cảnh Xương, lấy năm sau là năm đầu tiên của Cảnh Xương. Sau khi đại điển đăng cơ kết thúc, Đường Quân Dao cuối cùng mới đợi được bóng dáng của Hạ Thiệu Đình.

Hạ Thiệu Đình giang rộng hai tay, đỡ lấy thê tử mới cưới đang bổ nhào về phía mình, chàng hôn một cái lên trán nàng và nói với giọng đầy áy náy: “Xin lỗi vì đã để nàng phải một mình ở nhà lo lắng hốt hoảng.”

“Thiếp không sao cả, chỉ là lo lắng cho chàng thôi, thế cha sao rồi? Người cũng về nhà rồi sao?”  Đường Quân Dao ngửa đầu trong lòng chàng, hỏi.

“Nàng yên tâm, ta tự mình đứa cha về phủ rồi mới quay lại.” Hạ Thiệu Đình dắt nàng về phòng, chọn vài chuyện đã xảy ra trong những ngày vừa qua nhưng không quan trọng lắm kể lại cho nàng.

Đường Quân Dao kiên nhẫn lắng nghe, trong lòng có chút khó chịu không nói nên lời.

Khi hoàng đế được quy táng trong hoàng lăng, cũng là thời điểm bước vào năm Cảnh Xương thứ nhất, Cảnh Xương đế trẻ tuổi Triệu Nguyên Hựu chính thức hạ chỉ, sắc phong nguyên phối Vương phi Lương Dục Yên làm Hoàng hậu, tất cả đều giống như đời trước, Đường Quân Dao cũng không cảm thấy bất ngờ.

Trong nửa năm ngắn ngủi này, dù là phu quân nàng hay lão già nhà nàng đều bận ngập đầu, việc mấy ngày không thấy bóng dáng của họ đã trở thành chuyện bình thường, Đường Quân Dao dần dần cũng quen.

Lúc này, nàng đang được đám Lam Thuần giúp thay triều phục của cáo mệnh phu nhân, để vào cung triều bái tân Hoàng hậu.

Nhìn mình trong gương đồng ăn bận kiểu cáo mệnh, nàng khẽ cong cánh môi lên.

Hai đời này, đây là lần đầu tiên nàng dùng thân phận cáo mệnh để yết kiến Lương hoàng hậu đấy! Cảm giác này có chút xa lạ nhưng cũng khá tốt.

Bây giờ, nàng thích nhất là nghe người ta gọi mình là ‘Hạ phu nhân’, ba từ này gọi kiểu nào cũng không thấy chán. Ban đêm Hạ Thiệu Đình ôm nàng vào lòng, dù chàng không làm gì cả nhưng chỉ cần gọi loạn bên tai nàng hai tiếng  ‘Bảo Nha’ hoặc ‘Phu nhân’ cũng đủ khiến lòng nàng vui không kể xiết.

Trước đó, nàng chưa từng nghĩ rằng thì ra hạnh phúc là những điều đơn giản như thế.

Bỗng dưng bên eo có thêm một đôi tay mạnh mẽ, nàng khẽ cười, để mình ngả vào lồng ngực rắn chắc và ấm áp của người phía sau.

Thị nữ trong phòng không biết đã lui ra ngoài từ lúc nào, Hạ Thiệu Đình hôn nhẹ lên mặt nàng vài cái, mỉm cười và nói: “Bảo Nha ăn bận thế này trông ra dáng cáo mệnh phu nhân đoan trang chín chắn đấy.”

Đường Quân Dao xoay người trong vòng tay chàng, quở: “Chàng thấy thiếp mặc xiêm y này có bị già không?”

Hạ Thiệu Đình bật cười: “Sao già được chứ.”

Phu nhân của hắn mặc gì cũng đẹp, cho dù nàng mặc thế nào cũng luôn là người đầu tiên trong đám đông có thể lập tức lọt vào tầm mắt của hắn.

“Chàng không thể nói được một câu dễ nghe để dỗ thiếp vui sao?” Đường Quân Dao bất mãn mà chọc vào mặt chàng.

Người này á, trừ khi say rượu hoặc lúc chăn nóng gối văng, nếu không đừng hòng nghe được nửa câu lời ngon tiếng ngọt từ mồm chàng.

Hạ Thiệu Đình mỉm cười nhìn nàng, nhân lúc nàng không đề phòng, chàng ta há mồm, ngậm lấy ngón tay mảnh khảnh của nàng trêu đùa, dùng răng nhẹ nhàng vuốt ve.

Đầu ngón tay truyền đến cảm giác tê dại khiến nàng khẽ run rẩy, hai má cũng lặng lẽ nổi lên ráng đỏ.

Nàng đấm nhẹ lên ngực chàng một phát, như giận như thích, nói: “Đáng ghét!”

Thê tử bé nhỏ thích nhất là miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo, Hạ Thiệu Đình sung sướng lắm, chàng ta cúi đầu bật cười, tiếng cười tràn đầy từ tính lọt vào tai Đường Quân Dao khiến tai nàng ngưa ngứa, nhịn không được mà vươn tay vò tai một cái, sau đó lại quở chàng: “Không được cười nữa, chàng sắp làm muộn giờ vào cung của thiếp rồi.”

Bấy giờ Hạ Thiệu Đình mới thôi cười, chàng giúp nàng chỉnh lại trâm phụng trên búi tóc. Làm xong xuôi, chàng nắm tay nàng bước qua ngưỡng cửa và đưa nàng lên xe ngựa tiến cung.

Đây là lần đầu tiên nàng vào cung sau khi thành hôn, khi đứng trong cung Phượng Tảo đã thay đổi quá nhiều làm cho nàng không tìm được cảm giác quen thuộc khi tiên Hoàng hậu còn sống, lòng nàng co chút rối bời, bấy giờ mới thật sự ý thức được rằng: Tất cả những thứ thuộc về triều đại của Thiên Hi đang dần dần biến mất.

“Tổ mẫu, nương!” Mãi đến khi nàng nhìn thấy Vương Thị và Nguyễn Thị đang cười với mình cách đó không xa, đôi mắt nàng lập tức sáng lên, vội nhấc vạt váy đi lên đón.

Vương Thị kéo tay nàng, trìu mến hỏi: “Sao trông con gầy đi nhiều thế? Ăn không ngon à?”

Đường Quân Dao bật cười, mỗi lần tổ mẫu gặp nàng đều nói nàng gầy rồi, còn luôn lo nàng ở phủ tướng quân ăn không ngon.

Nàng đang định dỗ bà vài câu thì Nguyễn Thị ở cạnh đã cắt ngang lời nàng: “Mau quay về chỗ đứng đi, Hoàng hậu nương nương sắp vào điện rồi.”

Đường Quân Dao vâng lời, vội quay về chỗ đứng của nàng.

Một lúc sau, Lương Dục Yên mặc nghi phục của Hoàng hậu được cung nữ dìu tay chậm rãi tiến vào, ngồi xuống bảo tọa ở vị trí trung tâm, nàng ta nở một nụ cười đoan trang đúng mực, thản nhiên đón nhận đại lễ của mệnh phụ khắp điện.

Nàng ta từ từ mở miệng nói câu miễn lễ, nhìn những mệnh phụ tuổi tác khác nhau, người thì tóc bạc, người thì má hồng đang ngẩng đầu rủ mắt, ánh mắt của nàng ta thoáng chốc dừng ở khuôn mặt trẻ tuổi hàng đầu bên phải.

Nụ cười trên mặt nàng ta cứng đờ trong giây lát, nghĩ đến hai bước tranh  được Triệu Nguyên Hựu mang vào cung, cánh môi bất giác bặm chặt, ánh mắt phức tạp, nhưng nhanh chóng bị nàng ta rủ mắt giấu đi.

Xưa nay, tâm tư Đường Quân Dao luôn mẫn cảm, thế nên khi Lương Dục Yên nhìn về phía mình, nàng lập tức nhận ra vẻ không vui trên khuôn mặt của nàng ta, đôi mày thanh tú của nàng nhíu lại, trong lòng rất chi là bối rối.
Bình Luận (0)
Comment