Nữ Nhi Là Kẻ Tử Thù Kiếp Trước

Chương 3

Hứa Quân Dao trong lúc vô ý nghe được cuộc nói chuyện của huynh đệ Đường Thị, nàng suy đoán một chút liền hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

Đời Đường lão gia có ba nhi tử, trưởng tử Đường Bách Niên là con của vợ cả Trần Thị, kế tiếp Đường Chương Niên là thứ xuất do thị thiếp sinh ra và người cuối cùng là Đường Tùng Niên do kế thất Vương Thị sinh. Ngoài ba nhi tử ra, Đường lão gia còn có ba nữ nhi, trưởng nữ cùng trưởng tử là huynh muội ruột thịt, nàng đã gả cho Viên thị lang; nữ nhi thứ hai và nữ nhi thứ ba đều là do thị thiếp sinh ra, nhưng bọn họ đều đã qua đời trong chiến loạn.

Đường Bách Tùng lấy Lý Thị làm chính thê, hiện nay có hai nhi tử và hai nữ nhi; Đường Chương Niên lấy Lâm Thị làm chính thê, hai người sinh được một nhi tử; còn Đường Tùng Niên lấy Nguyễn Thị làm chính thê, dưới gối có một đôi nhi nữ đều là con của chính thất.

Dựa theo quan sát của nàng mấy ngày nay, cộng thêm với cuộc trò chuyện lúc nãy của huynh đệ Đường Thị, Hứa Quân Dao khẳng định trong Đường phủ này không hề yên ổn, đặc biệt, đại phòng và tam phòng đều là con của chính thất, có thể nói là không ngừng gợn sóng.

Nàng làm Hứa thục phi cả một đời, cũng chỉ thấy gia tộc Đường Thị nổi lên hai người là phụ tử Đường Tùng Niên và Đường Hoài Châu, về phần Đường Bách Niên, Đường Chương Niên chẳng qua cũng chỉ là hạng tép riu, đương nhiên chẳng thể lọt vào mắt nàng, thế nên nàng không biết là phải.

Điều mà ” Thẩm tiên sinh” lo lắng khi nãy, Hứa Quân Dao lại hiểu rõ nỗi lo lắng của đối phương, hiện giờ là năm thứ năm Thái tổ hoàng đế tại vị, nhiều nhất là một năm nữa, Thái tử bởi vì mưu hại Thụy vương không thành mà bị đối phương giết chết, sau đó Thái tổ hoàng đế nhường ngôi cho Thụy vương, Thụy vương chính là Thiên Hi đế sau này, là vị Thái Tông hoàng đế trên sử sách.

Lại nói, Đường Bách Tùng giận đùng đùng trở về phủ, vừa vào đến cổng trong thì nhìn thấy cữu mẫu Tiền Thị đang hùng hổ quát mắng đứa cháu khóc lớn trong lòng mình.

(*) Cữu mẫu: mợ

“Cữu mẫu, Dũng nhi làm sao thế?” Hắn nhíu mày tiến lên hỏi.

Nghe thấy giọng nói của cháu trai Đường Bách Niên, Tiền Thị vội vàng dỗ dành thằng cháu, đáp: ” Không có gì, thằng nhóc này đòi ăn bánh hoa quế cho bằng được, ta liền nói hắn hai câu. Cháu trai cả, cháu vừa đi đâu về thế?”

Sắc mặt của Đường Bách Tùng thoắt cái trở nên u ám.

Tiền Thị nhận thấy sắc mặt của hắn thay đổi liền suy đoán một chút, sau đó thăm dò hỏi:” Chuyện kia không thành hả?”

Sắc mặt của Đường Bách Tùng lại khó coi hơn vài phần, oán hận mà nói: ” Đường Tùng Niên tên kia cánh cứng cáp rồi, làm gì còn đặt huynh trưởng ta vào mắt nữa.”

Tiền Thị cười lạnh nói:” Ta đã nói rồi, đôi mẫu tử kia không một ai tốt đẹp cả. Tục ngữ nói, có kế mẫu thì sẽ có cha kế. Lúc cha ngươi còn sống, Vương thị kia không ít lần thổi gió bên tai cha ngươi, nếu không hồi đó sao cha ngươi lại ưu ái Đường Tùng Niên như vậy.”

“Trước đó, ta ở trong phòng Nguyễn Thị tận mắt nhìn thấy nàng ta giấu một cái hộp vàng bạc châu báu cực to. Vốn là con gái của một tú tài gia cảnh sa sút thì lấy đâu ra nhiều món đồ tốt như vậy được, nhất định là do Vương Thị lấy từ trong những món đồ mà cha ngươi để lại sau đó tặng lại cho Nguyễn Thị.”

“Ta vẫn luôn suy nghĩ, những năm này Vương Thị chắc chắn lấy không ít ngân lượng giúp nhi tử của nàng trải đường, nếu không đang yên đang lành sao hắn có thể ngồi lên cái ghế huyện lão gia được.”

Trong con mắt của Đường Bách Niên hiện ra một tia cay độc, nói:” Hắn động vào đồ của ta, sớm muộn có một ngày ta đòi lại từ chỗ hắn cả gốc lẫn lãi.”

Tiền Thị vừa ý gật đầu:” Như thế là đúng, những kẻ vào cửa sau này đều tìm đủ mọi cách để bòn rút của cải mà chính thất để lại cho con cái, thể loại này cháu cũng không phải chưa từng nghe qua, cháu nhất định phải để tâm nhiều hơn, tránh cho những thứ tốt mà cha mẹ cháu để lại đến cuối cùng lại để kẻ khác được hời.”

“Cữu mẫu yên tâm, trong lòng cháu tự có tính toán.” Đường Bách Tùng trầm mặt trả lời.

“Về phần chuyện kia của cháu, nếu Đường Tùng Niên đã không chịu nghe theo, vậy để ta đến chỗ kế mẫu của cháu nghĩ thêm cách khác. Dù sao ta cũng rảnh rỗi nên sẽ đi giúp cháu một chuyến.” Tiền Thị tròng mắt lóe lên.

“Như vậy đành phải làm phiền cữu mẫu rồi, sau khi việc này thành công ắt có thưởng lớn.” Đường Bách Niên vui vẻ nói.

Chỉ cần xoay xở đủ ngân lượng hiếu kính Ngô đại nhân, hắn liền có thể thoát khỏi một thân thường dân này. Sau này, hắn có Ngô đại nhân và Thái tử điện hạ làm chỗ dựa vững chắc, còn phải sợ không có quan to lộc hậu sao?

Có được lời hứa hẹn, Tiền Thị cảm thấy cực kỳ vui mừng, nàng ta vô cùng khoái chí ôm chặt lấy cháu trai bước ra khỏi cửa, đi thẳng về phía An Bình huyện nha.Sau khi Hứa Quân Dao dùng xong bữa trưa, nàng chìm vào giấc ngủ trong tiếng dỗ dành và động tác vỗ về đầy dịu dàng của Nguyễn Thị.

Trong cơn mơ màng nàng nghe thấy chúng nha đầu đang nói chuyện.

” Huyền đạo trưởng của chùa Triều Vân bế quan rồi, rất nhiều khách hành hương muốn tìm ngài nhưng đều không tìm thấy.”

“Ta nghe nói vào hôm đạo trưởng tuyên bố bế quan, có người nhìn thấy ngài ấy nôn ra máu, cũng không biết có phải đã mắc phải trọng bệnh không nữa.”

“Chuyện này từ lúc nào vậy?”

“Hình như là cái hôm mà lão phu nhân đến chùa tạ lệ hay sao ý.”

……

Sau khi nàng đánh một giấc no nê tỉnh lại, Nguyễn Thị cũng không để bọn nha đầu chăm sóc mà tự tay giúp nàng mặc quần áo, sau cùng Nguyễn Thị mở một hộp trang sức, lấy từ trong đấy ra một cái khóa trường mệnh màu vàng rực rỡ, nàng trân trọng và cẩn thận đeo lên cổ nữ nhi.

Hứa Quân Dao ngoan ngoãn ngồi yên để nàng làm.

“Ôi, ta còn nói bọn hạ nhân nói vớ vẩn. Hóa ra thật sự không sao cả.” Trong phòng bỗng nhiên vang lên tiếng nói sắc bén của phụ nhân, nàng ta vừa nói vừa nhấc chiếc khóa trường mệnh của Hứa Quân Dao lên nhìn, vừa lên tiếng là một người đàn bà có thân hình đẫy đà, nhưng lại có vẻ ngoài xấu xí khó ưa, ả ta ôm một thằng bé khoảng chừng ba tuổi tiến vào phòng.

Phía sau của bà ta là gương mặt bất đắc dĩ của Bích Văn.

“Cữu mẫu đến chơi, mau mời nàng ngồi xuống. Bích Văn mau đi bê trà vào đây.” Nguyễn Thị đứng lên đón khách.

Tiền Thị đặt thằng cháu Dũng nhi xuống bên cạnh Hứa Quân Dao, ánh mắt sắc nhọn của nàng ta lia đến chiếc khóa trường mệnh đeo trên cổ của tiểu nha đầu, chua xót nói: ” Suy cho cùng vẫn là thiên kim của quan gia, chỉ cần thích thì đều có thể đeo một chiếc vòng vàng to như vậy lên cổ.”

Nguyễn Thị biết tính cách của nàng ta, nên nàng chỉ cười cười không hề nói gì thêm. Ngược lại, Hứa Quân Dao trong lòng cười lạnh, bà già này từ lúc vào cửa cặp mắt không an phận mà đảo khắp nơi, vừa nhìn đã biết bà ta là người tham lam từ trong cốt tủy.

“Ta muốn cái này, cả cái này nữa.” Thằng bé Dũng vừa ngồi lên giường đã vươn tay chộp lấy chiếc hộp trang sức mà Nguyễn Thị chưa kịp cất đi, thoắt cái hắn đã cầm trên tay một miếng ngọc hình sư tử được gọt giũa sáng bóng, sau đó thở “phì phò” một lát rồi lật tung cả hộp trang sức, cuối cùng hắn cầm lấy một hạt Đông châu lớn.

“Đây là của phu nhân chúng ta mà…” Bích Văn thấy vậy sốt ruột nói.

“Ôi chao, chút đồ này phu nhân các ngươi có nhiều mà, nếu trẻ con đã thích cứ cho là được.” Tiền Thị đảo mắt, vội vàng đánh gãnh lời nói của Bích Văn.

Nguyễn Thị ngượng cười, tuy rằng đau lòng nhưng cũng không nói gì.

Hứa Quân Dao nhướng mày lên nhìn một màn trước mặt, lại thấy thằng nhóc Dũng ca béo ú đang nhìn chằm chằm vào chiếc khóa trường mệnh của mình, hắn kêu lên: ” Ta cũng muốn cái này, cái của muội ấy to hơn của ta.”

Thằng nhóc vừa kêu vừa đưa tay ra cướp lấy.

Hứa Quân Dao nhất thời tức giận, nàng không chút khách khí dùng sức giáng một cái tát lên móng vuốt của hắn, lại dồn sức đẩy mạnh, thừa dịp thằng nhóc béo ú ngã sấp mặt trên giường, nàng nhanh chóng nhặt lấy miếng ngọc sư tử và hạt Đông châu mà hắn làm rớt trên giường lên, nhanh nhẹn nhét vào hộp trang sức của nương. Sau đó, nàng ôm thật chặt chiếc hộp trong ngực, nhìn hằm hằm về phía thằng nhóc béo ú đang gào khóc thảm thiết.

Cái thứ không biết nhãi ranh không biết tốt xấu, đồ của bản cung mà ngươi cũng dám cướp?!

“Ta nói này, đứa nhỏ này của ngươi làm sao thé hả? Chẳng qua chỉ là vài món đồ cỏn con mà thôi, tặng cho anh họ của ngươi thì có làm sao.” Thấy thằng cháu trai phải chịu thiệt thòi, Tiền Thị quýnh lên, liền vội vàng ôm lấy thằng cháu, không vừa ý hướng Hứa Quân Dao la lên.

Nguyễn Thị lúng túng đứng bên cạnh, nàng nhìn thấy Dung ca đang khóc toáng lên, suy nghĩ một lúc, nàng gỡ hầu bao đưa cho hắn một đôi khuyên tai bằng ngọc:” Dũng nhi ngoan, đừng khóc nữa nha, cái này…”

Không ngờ rằng khuyên tai ngọc còn chưa kịp đưa cho Dũng ca thì đã bị một bàn tay mũm mĩm vươn ra giành mất.

Nguyễn Thị nhìn theo nữ nhi vừa giật lấy đôi bông tai ngọc trong tay mình, con bé đang lao người bò trở về, còn tay thì ra sức ôm chặt lấy hộp trang sức. Nguyễn Thị nhịn không được liền cảm thấy đau đầu, đành phải cố găngs dỗ dành nữ nhi:” Bảo Nha nghe lời, mau đưa đồ cho nương nào.”

Hứa Quân Dao nhìn nàng kêu hai tiếng a a.

Không đưa!

” Khóc cái gì mà khóc, cái thứ tầm mắt hạn hẹp nhà ngươi, cái gì cũng chưa từng thấy.” Thấy con vịt sắp rơi vào tay mình lại bay lên, Tiền Thị buồn bực vỗ một phát lên mông thằng cháu, tức thì, tiếng khóc của Dũng ca vang lên dữ dội.

“Dũng nhi nhìn này, bánh hoa quế này vừa ngon vừa ngọt, cháu có muốn ăn thử không?” Thúy Văn bưng một đĩa bánh ngọt về phía thằng bé, nàng hơi khom lưng dỗ dành thằng nhóc béo ú đang khóc đến nỗi nước mắt nước mũi tèm lem.

Dũng ca bị hương vị thơm ngon của đĩa bánh hấp dẫn, tiếng khóc cũng dần dần dừng lại, hắn đưa tay muốn cầm lấy chiếc bánh nhưng lại bị Tiền Thị dùng nhéo một cái vào mông:” Ăn ăn ăn, ngươi chỉ biết ăn thôi, đến chơi mà cứ đòi ăn, ngươi là ăn mày hả!?”

Bà ta một bên mắng cháu, một bên hung hăng trừng mắt nhìn Thúy Văn, lại nhìn về phía Nguyễn Thị hừ lạnh, nói:” Bọn ta là mấy người nhà quê mới lên, xác thực có chút làm người ta chán ghét, cũng không dám làm phiền quý nhân các ngươi nữa.”

Nói xong, bà ta tức giận lườm Hứa Quân Dao, sau đó dùng sức ôm lấy thằng nhóc Dũng ca còn đang khóc lóc ầm ĩ rời đi.

Nụ cười của Nguyễn Thị đã sắp không giữ nổi nữa rồi, một lúc lâu sau, nàng bất đắc dĩ thở dài, lại nhìn về phía nữ nhi đang ôm khư khư chiếc hộp trang sức, nàng đưa tay nhẹ nhàng véo má tiểu nha đầu một phen, nói:” Con nhóc xấu xa, sao con lại ngang ngược thế hả?”

Phu nhân người sao lại như thế hả? Người ta đến nhà ngươi cướp đồ, ngươi không những không bảo vệ thì thôi, sao lại còn trách bản cung ngang ngược?! Phải biết là đối với cái bọn lòng tham không đáy này, hễ ngươi nhượng bộ nửa bước, nàng ta sẽ từng bước bò lên đầu ngươi tác oai tác quái.”

Bản cung cả ngày làm việc thiện, phu nhân ngươi chẳng nhưng không biết ơn mà báo đáp, trai lại còn trách cứ bản cung?! Lão già chết tiệt kia thì lòng dạ độc ác, trong bụng toàn là mưu mô quỷ kế, vậy mà lại cưới được một vị phu nhân mềm yếu như bánh bao mặc người ta chà nặn?!

“Nô tì nghĩ cô ngương làm thế cực kì đúng! Nên làm như thế để lão thái thái đỡ phải coi nhà chúng ta thành kho tiền, cứ cách dăm ba ngày lại đến đây vơ vét đồ đạc.” Thị nữ Bích Văn đứng cạnh nói chen vào.

Hứa Quân Dao tặng nàng ta một ánh mắt tán thưởng.

Nguyễn Thị lắc đầu nói:” Điều ngươi nói không phải ta không hiểu, chỉ là kia là nhà thân thích, nếu như so đo quá mức, lỡ làm tổn thương mối quan hệ họ hàng với nhau thì quả thật không ổn, cũng sẽ làm cho lão gia khó xử. Sau này nên giấu đồ kín một chút là được.”

“Thân thích cái gì chứ, rõ ràng là thân thích bên nhà Đại lão gia, có liên quan gì đến chúng ta đâu. Hơn nữa, trên đời làm gì có thân thích nào mà phòng nhau như phòng cướp thế chứ.” Bích Văn nói nhỏ.

Hứa Quân Dao chợt giật mình, nhìn Nguyễn Thị với ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành rồi oe oe giáo huấn nàng một trận.

Cái vị phu nhân này, bản cung nên nói với ngươi thế nào mới tốt đấy. Cũng chả phải họ hàng thân thích gì chứ đừng nói đến có làm tổn thương cảm tình hay không. Đây không phải là tự làm khó mình hay sao? Còn nữa, đồ vật trong phòng của mình thích để đâu thì để, sao mà phải kiêng dè người ngoài?

Nguyễn Thị đương nhiên nghe không hiểu lời nàng nói, chỉ nhìn thấy gương mặt bé nhỏ của con mình phình ra, mồm thì ê a không ngừng. Nguyễn Thị trong lòng cảm thấy buôn cười, đầy trìu mến nhéo lên hai má phúng phính thịt của nữ nhi

“Phu nhân cũng không cần phiền lòng, nô tì thấy lão bà kia đi vào trong viện của lão phu nhân rồi, không lấy được vật gì quý giá về, bà ta sao có thể dễ dàng ” cáo từ” được chứ.” Bích Văn khó nén lời châm biếm.
Bình Luận (0)
Comment