Nữ Nhi Là Kẻ Tử Thù Kiếp Trước

Chương 40

“Ta không dám nữa, ta không dám nữa, cứu ta với, phụ thân ơi, nương ơi, cứu con với!!!” Tiếng kêu gào thảm thiết của Hưng ca vang vọng khắp vườn, làm Diệu ca sợ đến nỗi run lên bần bật.

Đáng sợ quá, đáng sợ quá đi. Con bé quỷ quái này càng ngày càng đáng sợ….

Những người gần đấy nghe thấy tiếng kêu đều chạy đến xem, đập vào mắt bọn họ là tam cô nương bé nhất trong phủ, trên tay con bé cầm một cây roi mềm, chạy nhanh như gió đuổi theo đại công tử lớn tuổi nhất trong phủ. Rõ ràng chỉ là một đứa bé nhỏ xíu như hạt đậu vậy mà có thể đuổi đánh một thằng bé lớn tuổi hơn nàng đến nỗi kêu cha gọi mẹ, muốn tránh cũng không kịp tránh.

Hưng ca đột nhiên vấp ngã, ‘ huỵch’ một cái cả người ngã nhào trên mặt đất. Hứa Quân Dao nhân cơ hội này đuổi tới, sau khi vung hai roi lên người hắn, nàng ngồi chễm chệ lên lưng hắn, giữa tiếng kêu gào thảm thiết của Hưng ca vung nắm đấm đánh xuống tới tấp.

Mọi người không dám tiếp tục ăn dưa nữa, có người vội vàng tiến lên nửa dỗ dành nửa cưỡng ép mà ôm tiểu nha đầu tách ra, có người nâng Hưng ca toàn thân nhếch nhắc đang khóc lớn đứng dậy, có người vội vàng chạy đi báo tin cho Lý Thị, có người định đi tìm Nguyễn Thị, nhưng không ngờ lúc này Nguyễn Thị cũng đang trên đường đến đây sau khi nghe Bích Văn kể lại đầu đuôi câu chuyện. Từ xa Nguyễn Thị đã nhìn thấy nữ nhi của mình đang đè lên người Hưng ca đánh đấm túi bụi, đột nhiên nàng cảm thấy vừa đau đầu vừa tức giận.

Tiểu nha đầu bị bế đến trước mặt mẫu thân, nụ hoa vốn được buộc chỉnh tề trên tóc nay đã loạn cả lên, khóe miệng dính vài sợi tóc; quần áo trên người thì dúm dó hết cả lên, thậm chí có vài chỗ còn dính cả đất.

Nguyễn Thị thấy đầu mình càng đau hơn sau khi nhìn thấy nữ nhi vẫn hầm hừ tức giận, không hề có dáng vẻ biết sai.

“Sao con lại đánh người?”

“Ai bảo hắn làm hỏng đồ của con, nếu lần tới hắn lại làm hỏng thì con sẽ đánh hắn tiếp.” Nàng dơ nắm đấm nhỏ về phía Hưng ca lúc này đang nhào vào lòng Lý Thị khóc thút thít, sau đó nàng lại hừ mạnh một tiếng.

Hưng ca nghe thấy nàng nói vậy thì càng khóc to hơn.

Lý Thị đang đau lòng vì nhi tử bị đánh, lúc này lại nghe thấy tiểu nha đầu không mảy may hối hận nói ra những lời này làm nàng ta càng thêm tức giận:” Cha mẹ ngươi dạy ngươi như thế hả? Không biết tôn trọng bề trên, ngay cả huynh trưởng của mình cũng không tha, mới có tí tuổi đầu đã độc ác như vậy thì sau này lớn lên còn thành gì người nữa?”

“Ai bảo hắn ta làm hỏng đồ của ta!? Đáng đời hắn!” Hứa Quân Dao vẫn cứng cổ lớn tiếng nói.

Dám làm hỏng đồ của thiếu niên ánh trăng tặng bản cung, bản cung chỉ đánh ngươi một trận mà không dồn ngươi vào chỗ chết đã là cực kì khai ân rồi!

Nàng có hàng trăm cách để dồn hắn vào chỗ chết mà sau đó nàng vẫn có thể an toàn thoát thân, nàng không dùng những thủ đoạn ngoan độc không chút sơ hở để trả thù thằng ranh khốn nạn này đã là niệm tình hắn họ Đường lắm rồi.

Tiếc là không có ai biết rằng nàng đang hạ thủ lưu tình, đặc biết là Lý Thị. Lý Thị vừa nói vừa tức đến nỗi cả người run lên, nếu không phải lo sợ công chúa điện hạ sau lưng con bé, thì lúc này nàng đã xông đến xé xác tiểu nha đầu này ra rồi.

Sắc mặt của Nguyễn Thị cực kì khó coi, nàng nhìn gương mặt quật cường của nữ nhi, cố gắng nhẫn nại hỏi:” Hưng ca làm hỏng đồ gì của con?”

“Hắn làm vỡ búp bê gốm mà Đình ca tặng cho con, cả con hổ vải của ca ca cũng bị hắn giẫm bẩn. Mới tí tuổi đầu mà đã độc ác như vậy, ngay cả đồ của người nhà mà cũng làm hỏng thì sau này lớn lên còn thành gì người?!” Lông mày của tiểu nha đầu dựng thẳng, không chút khách khí trả lại câu nàng ta vừa nói.

Đúng lúc Đường Tùng Niên vừa về nhà đi qua nơi này, hắn điềm nhiên như không tiến lên xoa đỉnh đầu nữ nhi, thong thả nói:” Nói có lý.”

“Tam đệ, đệ nói vậy là có ý gì?” Lý Thị không ngờ hắn ta sẽ nói như vậy, lớn tiếng quát.

“Làm sai thì phải chịu phạt, Hưng ca không hề quan tâm đến tình cảm huynh đệ, còn vô duyên vô cớ phá hoại đồ của người khác, hành vi đáng giận như vậy tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ!”

“Hôm nay thằng bé bị một trận đòn của khổ chủ, xem như là đã trả giá cho sai lầm của mình. Người làm cha làm mẹ nên để con biết mình sai ở đâu, chứ không phải bảo vệ con một cách mù quáng.”

“Lần này cháu bị muội muội đánh một trận, là báo ứng khi làm chuyện xấu của cháu, cháu có phục không?!” Hắn chậm rãi hỏi Hưng ca với vẻ mặt bình thản.

Sau khi Đường Tùng Niên xuất hiện tiếng khóc của Hưng ca bất giác bé đi, đột nhiên bị Đường Tùng Niên hỏi, Hưng ca ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ánh mắt nghiêm khắc của chú làm thằng bé sợ đến nỗi không dám khóc nữa, run lẩy bẩy lí nhí nói:” Phục, phục ạ….”

“Cố ý phá hoại đồ của đệ đệ và muội muội, đây là tội lớn, cháu có nhận không?” Đường Tùng Niên lạnh mặt hỏi.

“Nhận, nhận, là lỗi của chúa, cháu sai rồi…..” Hưng ca khóc nấc lên, đôi mắt tràn đầy nước mắt nhưng cũng không dám chảy xuống.

Lý Thị giận quá hóa cười:” Tam đệ làm quan có khác, đến cả cháu trai nhà mình mà cũng bày ra uy nghiêm của người làm quan. Cũng trách lão gia nhà chúng ta không bằng tam đệ, đường đường là huynh trưởng còn phải khúm núm trước đệ đệ ruột thịt nhà mình, ngay cả nhi tử của hắn bị cháu gái đánh mà cũng không dám nói nửa câu.”

“Khóc cái gì mà khóc! Cái đồ vô dụng, không nghe người ta nói à, bị đánh cũng là đáng đời ngươi, là ngươi đáng phải chịu!” Nàng ta vừa lớn tiếng trách mắng Châu ca đang khóc thút thít, vừa trừng mắt nhìn Hứa Quân Dao một cách độc ác, sau đó lôi nhi tử rời đi.

Diệu ca nhìn Đường Tùng Niên đầy kinh nể rồi liếc Hứa Quân Dao một cái thật nhanh, sau đó mới đuổi theo mẫu thân và huynh trưởng.

Sau khi thấy mẹ con Lý Thị đã đi xa, Đường Tùng Niên mới thở dài lắc đầu.

Vào thời khắc lão già thối xuất hiện, Hứa Quân Dao còn tưởng rằng hắn nhất định sẽ trách mắng mình trước, sau đó sẽ nói mấy câu an ủi Hưng ca vừa bị đánh, để bảo vệ sự bình yên giữa hai nhà.

Đây là điều mà nàng nghĩ đến nhiều nhất.

Nhưng một loạt hành động sau đó của Đường Tùng Niên làm nàng hết sức kinh hãi, đôi mắt đen trắng rõ ràng của nàng nhìn chằm chằm vào lão già thối, vẻ mặt sửng sốt không thôi.

“Phu quân, làm như vậy có ổn không?” Nguyễn Thị nhíu mày nhìn Lý Thị tức giận rời đi, lo lắng đến nỗi đầu mày cau chặt lại.

Bỗng nhiên Hứa Quân Dao cảm thấy trong lòng sảng khoái vô cùng, cái miệng nhỏ nhắn cong lên làm lộ ra hai cái lúm đồng tiền, điều này cho thấy tâm trạng nàng quả thực rất tốt.

Đường Tùng Niên nhìn nữ nhi rồi bật cười thành tiếng, cười xong hắn mới trầm mặt xuống, thấp giọng quát:” Đường Quân Dao, con biết sai chưa?”

Hứa Quân Dao thu lại nụ cười, trừng mắt cảnh giác nhìn hắn.

Lão già thối muốn dạy bảo bản cung?

Nàng trơ mặt ra, trợn mắt nhìn hắn đầy không phục, sau đó lại nghe thấy đối phương dạy bảo:” Con là cô nương cao quý nhất trên đời, lẽ ra con nên đoan trang dịu dàng như mẫu thân của con. Sao con lại cái thói thô bạo, lỗ mãng như thế hả? Con phải biết vung tay đánh người để báo thù là hành động của kẻ kém cỏi, cho dù con có tức giận đến đâu cũng không được để thanh danh của bản thân hi sinh vô ích, đây là sự báo thù mất nhiều hơn được con biết không?!”

Ơ? Hứa Quân Dao trợn mắt to hơn, nàng không dám tin những gì mình vừa nghe được.

Ý của lão già thối là cách nàng báo thù không đúng sao?

Đường Tùng Niên thấy gương mặt nhỏ nhắn đầy sửng sốt của nữ nhi thì chậm rãi nói tiếp:” Trước đó hắn cố ý làm hỏng đổ của con, con vốn dĩ là người chiếm lí, nhưng con lại ở trước mặt mọi người vung roi đòi lại công đạo, cách này mặc dù có thể hả giận nhưng vô hình trung con đã nhường cái phần ‘ lý’ này cho đối phương, nên thím cả mới dám mở miệng quở mắng con như thế.”

“Rõ ràng là người chiếm lí, nhưng chỉ vì thủ đoạn báo thù quá mức thô bạo lỗ mãng, khiến cho có lỹ cũng biến thành không có lí, quả thực không nên như vậy.”

Ánh mắt Hứa Quân Dao sáng lên, bây giờ mới thấy lão già thối thuận mắt hơn, khuôn mặt ngập tràn chờ mong hỏi:” Vậy lần sau con có thể im lặng giết chết hắn không?”

Nếu như có thể làm vây, bản cung cũng chẳng cần vất vả luyện vung roi nữa, dù sao để tung hoành trong cung bản cung chỉ dựa vào não chứ không phải dựa vào sức lực.

Đường Tùng Niên:”…”

Nguyễn Thị:”….”

Đường Tùng Niên che miệng ho một tiếng, dưới ánh mắt tràn đầy trách cứ của phu nhân nhẹ nhàng véo má nữ nhi:” Giết chết thì hơi quá, cho hắn một bài học để lần sau hắn không dám trêu chọc con nữa là được.”

“Nhưng nếu hắn vẫn không sợ, cứ tiếp tục đối nghịch với con thì sao ạ?” Hứa Quân Dao gặng hỏi.

“Nếu hắn biết sai mà không thay đổi tự có trưởng bối ra mặt, tiểu nha đầu không cần phải bận lòng.” Đường Tùng Niên vỗ má con bé.

Hứa Quân Dao hừ nhẹ một tiếng.

Xét đến cùng cũng chỉ vì Hưng ca là người nhà nên dù làm thế nào vẫn phải dơ cao đánh khẽ. Dù lão già thối có độc ác đến đâu cũng không thể xuống tay với người nhà.

Nàng vẫn kiên trì gặng hỏi:” Nếu đánh hắn là cách làm kém cỏi nhất, thì con phải làm thế nào mới được coi là cao minh ạ?”

Đường Tùng Niên nắm bím tóc mềm mại của tiểu nha đầu, chậm rãi giảng giải:” Cách làm cao minh nhất chính là mượn dao….mượn tay người lớn đòi lại công đạo cho mình.”

Xì! Hứa Quân Dao khịt mũi khinh bỉ.

Lão già thối nói nhiều như vậy hóa ra câu này mới là trọng điểm sao? Hắn thật sự coi bản cung là con nít vô tri gặp phải uất ức tủi thân thì chạy đi thì cha mẹ khóc lóc kể lể sao?

“Dạ dạ.” Nàng đáp lại hai tiếng lấy lệ.

Đường Tùng Niên nhéo cái má mũm mĩm của nữ nhi, hỏi:” Bây giờ con đã biết mình sai khi dùng cách đánh người ngốc nghếch chưa?”

Hứa Quân Dao muốn ngọ nguậy nhưng không cách nào cử động được, cất giọng nói ồm ồm trả lời:” Con biết sai rồi ạ, biết sai rồi ạ!”

Thật ra vẫn nên âm thầm giết chết thì hơn, dù sao cũng chẳng phải người nhà chân chính, hắn đã có gan ức hiếp bản cung thì phải trả cái giá thật đắt!

Đường Tùng Niên phẩy y bào:” Nếu con đã biết mình làm sai thì cũng phải chịu phạt. Giờ con đi ra hành lang đứng cho đến bao giờ phụ thân bảo được thì mới được quay về phòng.”

Nguyễn Thị nghe xong cuối cùng cũng thầm thờ phào nhẹ nhõm, dù có vì gì đi chăng nữa thì bọn họ cũng không thể dung túng cho sở thích cầm roi quật người của tiểu nha đầu được.

Nàng gõ nhẹ lên trán nữu nhi, cố ý bày ra khuôn mặt nghiêm túc:”Đã nghe rõ lời phụ thân con nói chưa?”

Tuy trong lòng Hứa Quân Dao không phục, nhưng ở trước mặt Nguyễn Thị nàng vẫn phải nhịn xuống.

“Con, nghe, rõ, rồi, ạ!!!….”

Phạt đứng thì phạt đứng, có cái gì ghê gớm chứ.

Hứa Quân Dao bị Nguyễn Thị dắt về phòng, dưới cái nhìn chăm chú của phu thê Đường Tùng Niên và mọi người xung quanh nàng lê chầm chậm bước chân đi tới hành lang, hai tay chắp sau lưng làm bộ như đang tập trung thưởng thức bầu trời.

Đường Tùng Niên nhìn sắc trời đã tối dần, lại nhìn bộ dạng giả vờ giả vịt của tiều nha đầu làm hắn cảm thấy buồn cười, vội vàng nhịn xuống, chắp tay sau lưng thong thả bước vào phòng.

Nguyễn Thị đi phía sau hắn, nàng bước đến bên cạnh nữ nhi, trong lòng vẫn còn tức giận nên đánh hai cái vào mông con bé.

“Ai ya, làm gì vậy!” Hứa Quân Dao ôm mông nhảy cẫng lên theo bản năng, nàng tức giận trợn mắt nhìn kẻ gan to bằng trời, hành động liều lĩnh kia. Nhưng khi nhận ra kẻ đó chính là Bao phu nhân, dáng vẻ kiêu căng của nàng hoàn toàn bị dập tắt, dù không cam lòng nhưng chỉ cũng chỉ dám lầu bầu vài câu, sau đó thành thực đứng yên tại chỗ dưới ánh mắt trách cứ của Nguyễn Thị.

Khi Châu ca từ học đường trở về thấy muội muội đang ở hành lang ngửa đâu lên nhìn chăm chú vào thứ gì đó, thằng bé cảm thấy kì lạ bèn tiến lên hỏi:” Bao Nha muộn đang xem gì vậy?”

“Nhìn trời đò! Huynh xem lúc nãy trời vẫn còn màu xám, giờ đang biến thành màu đen rồi; nói không chứng lát nữa sẽ biến thành màu tím!”Đúng lúc Hứa Quân Dao đang cảm thấy buồn chán thì có người chủ động đến bắt chuyện với mình, nàng cũng thuận miệng bịa chuyện để nói.

“Đúng là đồ ngốc, trời đã đen rồi làm sao biến thành màu tím được nữa!” Châu ca xem thường muội muội.

“Sao lại không thể chứ? Không phải có câu gọi là ‘Đến đến phát tim’ sao? Khi đen đến một mức độ nhất định thì sẽ biến thành màu tím. Huynh không nhìn thấy bầu trời màu tím là vì nó chưa đủ đen.” Hứa Quân Dao gật gù đắc ý nói.

Mặc dù Châu ca biết muội muội đang nói hươu nói vượn nhưng tạm thời thằng bé không thể tìm được câu nào thích hợp để phản bác.

Bích Văn đang bưng chậu từ trong phòng bước ra nghe thấy lời của tiểu nha đầu không nhịn được bật cười ra tiếng.

Nhìn cái bộ dạng trịnh trọng khi nói hươu nói vượn của con bé….

Hứa Quân Dao vẫn say sưa nói đông nói tây với Châu ca, con bé nói câu nào cũng làm xiêu vẹo ý nghĩa ban đầu của câu ấy khiến cho Châu ca giải thích đến nỗi đầu óc choáng váng, thằng bé nghe muội muội nói trong một thời gian dài, thậm chí có lúc còn sinh ra một loại suy nghĩ ‘ con bé nói có vẻ cũng hợp lí’, nhưng rất nhanh sau đó Châu ca đã kịp thời tình táo lại, hừ nhẹ một tiếng:”Có quỷ mới tin muội, tiểu nha đầu xấu xa hết phần người khác này!”

Ở trong phòng, sau khi nghe những lời tiểu nha đầu nói, Đường Tùng Niên và Nguyễn Thị hai mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy ý cười bất lực trong mắt đối phương.

“Bảo Nha vào đây đi!” Hắn hắng giọng, cất tiếng nói.

Hứa Quân Dao cười tít mắt, nàng còn đang định tiếp tục đùa giỡn tiểu Đường đại nhân, người vốn có tính tình chững chạc nghiêm túc một chút, nào ngờ đã nghe thấy tiếng gọi của Đường Tùng Niên từ trong phòng truyền ra.

Châu ca cũng nghe thấy, bỗng nhiên tỉnh ngộ:” Hơ, bảo sao muội lại ngoan ngoãn đứng đây ngắm nhìn bầu trời hóa ra là bị phụ thân phạt đứng.”

Hứa Quân Dao phớt lờ thằng bé, đang muốn nhấc chân vào phòng thì chợt phát hiện ra hai chân mềm mũi vô lực.

“Đứng lâu quá nên chân nhũn ra rồi phải không? Ai bảo muội nói năng bậy bạ cho lắm vào!” Châu ca nhìn có chút hả hê, ngay sau đó, ngồi xổm xuống đưa lưng về phía nàng, nói tiếp:”Lên đây, ta cõng muội vào phòng.”

Bích Văn vốn định bế tiểu nha đầu vào phòng thấy thế nhanh chóng đứng lui sang một bên.

Hứa Quân Dao cũng chẳng thèm khách sáo với thằng bé, nàng phủ người lên tấm lưng gầy còm của tiểu Đường địa nhân, cười khanh khách mặc cho thằng bé cật lực cõng mình vào phòng.

“Nặng chết mất, Bảo Nha ngốc nghếch nên giảm bớt mỡ trên người đi thôi.” Sau khi đặt muội muội ngồi lên ghết xong, Châu ca vội xoa xoa bả vai, ghét bỏ nói.

Hứa Quân Dao hết xoa má, rồi xoa cái bụng nhỏ của mình, khuôn mặt bỗng nhiên trở nên buồn rầu.

Sau khi Châu ca nghe nói muội muội bị phạt đứng, mới biết Hưng ca làm bẩn món quà mà Đình ca tặng cho mình, thằng bé kêu oai oái đòi đi tìm Hưng ca tính sổ, nhưng lại bị Đường Tùng Niên khiển trách một trận, dù đã không làm loạn nữa nhưng thằng bé gương mặt thằng bé vẫn tràn đầy tức giận.

Hứa Quân Dao vừa đau lòng vừa buồn bực nhìn búp bê may mắn trong vô vọng.

Đánh cái tên khốn nạn kia một trận còn nhẹ quá, quả nhiên vẫn nên giết chết hắn thì hơn!

“Phụ thân mua một cái giống y xì đúc cho con nha?” Đường Tùng Niên thấy tiểu nha đầu mặt mày ủ rũ, xoa đầu con bé và nói.

“Cái mới cũng đâu phải của Đình ca tặng, con không thèm đâu.” Hứa Quân Dao không chút nghĩ ngợi từ chối luôn.

Đường Tùng Niên bỗng cảm thấy lòng mình chua xót:”Phụ thân tặng không bằng Đình ca tặng sao?”

Cái này còn phải hỏi à? Hứa Quân Dao nhìn hắn đầy nghi ngờ.

Mặc dù tiểu nha đầu không trả lời nhưng vẻ mặt của con bé đã bán đứng suy nghĩ của con bé. Đường Tùng Niên không vui thầm hừ một tiếng.

Nguyễn Thị buồn cười liếc nhìn hắn một cái, sau đó cẩn thận cất con búp bê may mắn vào trong chiếc hộp gấm có lót một lớp đệm dày, nói:”Mặc dù đồ vỡ rồi nhưng tâm ý của Đình ca vẫn còn đây, vẹn nguyên như lúc ban đầu. Để nương giúp Bảo Nha cất nó vào hộp, sau đó Bảo Nha cất đi nhé, được không?”

Hứa Quân Dao gật đầu:”Được ạ.”

Cũng chỉ có thể làm vậy thôi, cho dù không còn nguyên vẹn nhưng dù sao cũng là món quà mà thiếu niên ánh trặng nàng, dù thế nào nàng cũng phải giữ gìn nó thật tốt.

Trong viện của đại phòng, Lý Thị vừa đau lòng vừa tức giận khi nhìn thấy vết thương do bị roi quật trên người nhi tử. Nàng ta ra sức ném hết đống thuốc mà Nguyễn Thị cho người mang sang, nhưng không may ném trúng Đường Bách Niên đang bước vào phòng.

“Đang yên đang lành ngươi phát điên cái gì vậy?” Đường Bách Niên tức giận nói.

“Chàng xem xem, người ta đến tận cửa nhà bắt nạt chúng ta rồi kìa! Đầu năm nay kẻ làm chú thì ức hiếp cháu trai của mình, kẻ làm muội muội thì dùng roi đánh huynh trưởng, trên đời còn có công lý hay không vậy trời!” Khuôn mặt của Lý Thị trở nên vặn vẹo, nàng ta hét vào mặt Đường Bách Niên.

“Lại làm sao rồi lại làm sao rồi? Cả ngày chỉ biết làm loạn! Sao Hưng ca lại bị thương khắp người thế kia?” Đường Bách Niên nhìu mày nhìn vết roi trên người.

“Còn có thể bị sao nữa, con chàng bị con nha đầu tam phòng đánh chứ sao!” Lý Thị căm hận trả lời, sau đó thêm mắm thêm muối kể lại câu chuyện cho hắn nghe. Đương nhiên, nàng ta chỉ kể qua loa kể chuyện nhi tử của mình làm hỏng đồ của hai huynh muội Châu ca.

Đường Bách Niên tức giận:”Quả thực là ức hiếp người quá đáng!”

Nói xong, hắn nổi giận đùng đùng lao ra cửa đi tìm Đường Tùng Niên nói lí lẽ. Nhưng vừa bước ra cổng đã bị một trận gió thổi tạt vào mặt, cũng tạt hắn tỉnh táo lại luôn.

Hắn thầm nghĩ. Từ khi Đường Tùng Niên vào Lại bộ, Đường Quân Dao trở thành thư đồng của công chúa hắn cũng dính lây vinh quang của bọn họ mà phất lên như diều gặp gió. Gần đây hắn còn kết giao được với không ít công tử quyền quý, nếu bây giờ hắn đi tìm Đường Tùng Niên tính sổ, lỡ tin tức huynh đệ bọn họ bất hòa truyền ra ngoài thì…

Đường Bách Niên chớp mắt một cái, sau khi suy nghĩ kĩ lưỡng, hắn chắp tay ra sau lưng đủng đinh thong dong bước về sân viện của tiểu thiếp.

Cũng chỉ là mấy đưa trẻ đánh nhau mà thôi, không tính là chuyện lớn.

Thị nữ quay về bẩm báo nói rằng trên đại lão gia không đến tam phòng mà đi đến nửa đường thì chuyển hướng đến phòng của di nương, Lý Thị nghe xong tức đến nỗi liên tiếp đập vỡ mấy bình hoa.

Đường Quân Du đứng bên cạnh mím chặt cánh môi, gương mặt nhỏ nhắn căng thẳng, một bên nhìn đại ca khóc lóc làm loạn, một bên nhìn nhị ca co ro ngồi trên ghế, nàng cnagf nghĩ càng hận thấu xương em họ, kẻ đã biến nhà mình gà chó không yên.

Đại phòng ầm ĩ thế nào Đường Quân Dao hoàn toàn không bận tâm. Nàng cất thật kĩ chiếc hộp  gấm đựng búp bê may mắn, sau đó ngồi trên giường xoa cằm, nghe Ngôn Vũ đứng đối diện nói.

“Đình ca và người nhà sáng sớm đã thuê xe ngựa rời kinh thành rồi, nghe nói là về quên.” Ngôn Vũ sờ chỗ này chạm chỗ kia, thuận miệng trả lời.

Đi rồi ư? Hứa Quân Dao chán chường.

Chẳng trách hắn mang đồ đến tặng bản cung, hóa ra là quà chia tay. Chỉ tiếc là hôm nay nàng lại vào cung nên đã bỏ lỡ cơ hội cuối cùng được gặp hắn. Lần này bỏ lỡ không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại.

Nàng đang rất phiền muội.

Còn Ngôn Vũ thì mừng thầm, cuối cùng Đình ca cũng đi rồi!!!

Trong lòng nàng vui mừng, nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra tiếc hận, giả vờ an ủi:”Ngươi yên tâm, sau này sẽ có ngày gặp lại thôi.”

Hứa Quân Dao lườm nàng ta một cái.

Diễn đi, diễn tiếp cho bản cung! Khóe miệng sắp ngoác đến tận mang tai rồi.

Suy nghĩ chân thật trong lòng bị chọc thủng, Ngôn Vũ có chút chột dạ khịt khịt mũi, lanh lợi chuyển đề tại:” Dao Dao ngày mai ngươi có vào cung không?”

“Vào thì làm sai, không vào thì làm sao?”

“Vào đi vào đi, mấy ngày nữa mẫu đơn trong vườn Uẩn Phương sẽ nở rộ, đẹp cực luôn í! Chúng ta có thể cùng Ngũ công chúa cùng nhau đi xem.” Ngôn Vũ vui mừng rạo rực nói với nàng ý định của mình.

Hứa Quân Dao ngáp một cái, ừ ừ ờ ờ  vài câu có lệ. Lúc đang kéo chăn lên đắp thì đột nhiên giật bắn người lên, vội nắm lấy Ngôn Vũ đang định quay về khóa trường mệnh.

“Sao ngươi biết hoa mẫu đơn trong vườn Uẩn Phương sắp nở hoa?”

“Bây giờ không phải mùa mẫu đơn nở hoa sao? Chẳng lẽ ta nhớ nhầm hả?” Ngôn Vũ hoang mang nói.

“Không, ngươi không nhớ sai, bây giờ quả thực là mùa mẫu đơn nở hoa, chẳng qua là vườn Uẩn Phương trong cung bây giờ không có hoa mẫu đơn.”

Vườn Uẩn Phương không có mẫu đơn là bởi vì Hàn Chiêu Nghi sủng phi của Thái tổ hoàng đế năm đó bị dị ứng với mẫu đơn, nên Thái tổ hoàng đế sai người san bằng toàn bộ cây hoa mẫu đơn. Mãi cho đến khi Triệu Nguyên Hựu lên ngôi, Hoàng hậu Lương Dục Yên là người yêu thích mẫu đơn, bấy giờ mới sai người trồng mẫu đơn trong vườn Uẩn Phương, cho nên từ năm đó trở đi khi vào mùa mẫu đơn nở rộ thì vườn Uẩn Phương chở thành nơi đẹp nhất trong cung.

“Không á? Thế sao ta lại có suy nghĩ như vậy nhỉ?” Ngôn Vũ ngỡ ngàng.

Hứa Quân Dao đăm chiêu nhìn nàng ta hồi lâu, sau đó chậm rãi buông tay:” Không còn sớm nữa nên đi nghỉ thôi. Mai còn phải vào cung!”

Nhưng mà Hứa Quân Dao không thể ngờ tới, ngày hôm sau nàng không thể dậy nổi, đầu óc mê man. Nguyễn Thị sờ trán nàng, vừa sờ đã bị độ nóng trên trán của Hứa Quân Dao dọa sợ, cuống lên sai người đi mời đại phu.

Trong cung, Ngũ công chúa đã dậy từ sớm, vui sướng mặt một bộ quần áo mà nàng ta thích nhất, sau đó cùng Ngũ hoàng huynh cùng Hoàng hậu ăn bữa sáng, sau khi ăn xong thì vội vàng chạy đến Văn Hoa quán.

“Cái đứa này, chạy nhanh thế làm gì không biết?Trước kia có thấy con bé hăng hái đi học như vậy đâu.” Hoàng hậu cười nói.

“Tĩnh An nói phải đi sớm để có thể mau chóng gặp mặt tiểu Đường Đường ạ.” Dự vương chậm rãi nói.

Ngũ công chúa là người đầu tiên đến Văn Hoa quán, khi bốn vị công chúa và thư đồng của các nàng đều đã đến nhưng nàng vẫn không thấy bóng dáng của Hứa Quân Dao đâu.

“Ta thấy nha đầu họ Đường kia chắn chắn hôm qua đã bị ngươi dọa sợ rồi, nên hôm nay nàng ta mới không chịu đến đây.” Tứ công chúa giọng nói mang theo chút hả hê.

Nàng đã nói rồi mà, tiểu nha đầu kia nhất định sẽ chịu không nổi cái đồ Tĩnh An đần độn này đâu.

“Nói không chừng bây giờ Đường đại nhân đang khuyên con bé, đợi một lúc nữa sẽ đến thôi.” Tam công chúa cũng không thật lòng an ủi muội muội ruột.

“Dù sao Đường muội muội vẫn còn nhỏ tuổi, làm sao con bé có thể đảm đương nổi trọng trách quan trọng này được. Lúc đầu đáng ra không nên đến mới phải.” Gia Bình huyện chủ vẫn ghi hận trong lòng, nếu không phải tiểu nha đầu họ Đường chen chân vào thì nàng chắc chắn sẽ trở thành thư đồng của Ngũ công chúa, chứ không phải đi theo Tam công chúa chẳng có chút tiếng tăm gì này.

Tuy Tam công chúa và Ngũ công chúa là tỷ muội cùng mẹ sinh ra nhưng địa vị trong cung so với Ngũ công chúa thì khác nhau một trời một vực, Tam công chúa hoàn toàn không thể sánh được với nàng ta.

Vốn dĩ phụ thân nàng đã thu xếp ổn thỏa rồi, ai biết được ở đâu nhảy ra một tên họ Đường làm loạn hết lên.

“Đây cũng chẳng bõ bèn gì, quay về nói với phụ hoàng mẫu hậu một tiếng để bọn họ chọn người khác cho muội.” Đại công chúa không ý với bọn họ.

Nhị công chúa liếc Ngũ công chúa một cái, nói:” Hôm qua muội làm như vậy, đừng nói là tiểu nha đầu non nớt, ngay cả tiểu tử cũng bị muội dọa chạy mất dép.”

Ngũ công chúa nghe các vị hoàng tỷ mỗi người nói một câu, nói rằng nàng đã dọa người ta sợ chạy mất hút, nét mặt Ngũ công chúa càng ngày càng uể oải, cúi gằm đầu chẳng nói chẳng rằng.

Nàng thật sự đã dọa tiểu Đường Đường đến nỗi con bé không chịu vào cung rồi ư? Nếu con bé thật sự không chịu đến đây nàng phải làm sao bây giờ?
Bình Luận (0)
Comment