Đêm tháng tư hết sức yên lặng, gió đêm thổi áo khoác người vang ào ào, hai người đứng dưới tàng cây, một cao một thấp, hai người nhìn nhau, như không chịu buông lỏng nửa phần.
Yên lặng, yên tĩnh, hai người ai cũng không nói chuyện.
Núi phượng hoàng xa xa một mảnh đen thui, liên miên chập chùng, phụ cận là ruộng lúa, vừa mới ương xuống, gió xuân vừa qua, mạ kia không ngừng lên xuống, trong lúc còn truyền tới từng đợt tiếng ếch kêu, kèm theo một trận mùa hương thoang thoảng của hoa hòe.
“Cuối cùng ngươi là ai, sao lại đến đại chu ta?” Gia Mậu nhìn Ca Lạp Nhĩ đứng trước mặt mình cao hơn mình một cái đầu, không chút sợ hãi: “Ngươi tuyệt đối không chỉ đơn giản là thiếu gia một nhà giàu.”
Ca Lạp Nhĩ rất là bình tĩnh: “Ngươi không tin ta, ta cũng không có cách nào.”
“Không phải là không tin tưởng, trên thực tế, thân phận của ngươi tuyệt không đơn giản.” Gia Mậu nhìn Ca Lạp Nhĩ trước mắt, mặc dù trên người hắn mặc váy vải, nhưng khí thế ngạo nghễ giữa hai lông mày lại là làm thế nào cũng không che giấu được: “Ta bất kể ngươi có ý đồ gì, ngươi không thể gây bất lợi cho Tương Nghi.”
“Bất lợi cho Lạc tiểu thư? Ngươi nói gì chứ!” Ca Lạp Nhĩ trợn mắt nhìn Gia Mậu, khuôn mặt tức giận: “Lạc tiểu thư là nữ thần Hi Tư của ta, ta chỉ biết bảo vệ nàng thật tốt, sao lại gây bất lợi cho nàng!”
“Nữ thần Hi Tư của ngươi?” Chân mày Gia Mậu nhíu lại thật chặt, Tương Nghi là của hắn, thế nào biến thành của thiếu niên dị tộc trước mặt này rồi hả? Trong đầu của hắn “Oanh “ một tiếng, sắc mặt nhất thời khó coi: “Ngươi cách xa nàng ra, không được đến gần nàng! Nếu ngươi có ý đồ xấu gì, đừng trách ta không khách khí!”
“Lạc tiểu thư là ngôi sao trên bầu trời, là cánh chim giữa không trung, là hoa tuyết liên thuần khiết mà ta muốn truy tìm!” Ca Lạp Nhĩ nói đến Tương Nghi, khóe mắt chân mày mang theo dịu dàng, khóe miệng lộ ra nụ cười: “Ta nhất định phải canh giữ ở bên người nàng, không để cho nàng bị nửa điểm thương tổn, sao có thể cách xa nàng?”
“Ngươi!” Gia Mậu không thể nhịn được nữa, chạy qua, giơ quả đấm lên: “Tương Nghi là của ta, sau này nàng sẽ gả cho ta, phải bảo vệ cũng là ta tới bảo vệ nàng, không tới phiên ngươi ở nơi này chít chít méo mó!”
Vóc dáng Gia Mậu lùn hơn Ca Lạp Nhĩ một cái đầu, nhưng lúc này cái gì hắn cũng không chú ý, hận không thể dạy dỗ Ca Lạp Nhĩ một trận thật tốt, để cho hắn nhớ, phải cách xa Tương Nghi, không thể dùng loại ánh mắt đó nhìn nàng, không thể điêu khắc thanh gỗ gì tặng cho nàng, không thể cứ mãi theo chân nàng đi tới đi lui, không thể không thể đều không thể!
Ca Lạp Nhĩ không ngờ tới Gia Mậu bỗng nhiên phát lực đánh tới, lui một bước về sai: “Ai ai ai, có lời thì nói chứ, người Hán các ngươi không phải chú trọng lễ nghi sao? Nào có như ngươi động một chút là vung nắm đấm?”
Gia Mậu không có phản ứng lại hắn, cắn chặt hàm răng, xoay quả đấm đập lên người Ca Lạp Nhĩ, lúc này hắn hối hận thật sâu, sao mình lại không giống như Bảo Trụ đi theo ông ngoại học chút công phu đây? Nếu có công phu trong người, nhất định có thể không phí sức lực đánh đổ tảng đá trước mặt.
Ca Lạp Nhĩ nhảy đi nhảy lại tránh né, trong miệng kêu: “Ngươi người này thế nào, sao lại động tay rồi hả?”
Lạc tiểu thư nói với hắn, không được tùy tiện động thủ, huống chi vị Dung gia thiếu gia này hình như hơi có quan hệ thân thích với Lạc tiểu thư, nhìn qua lại là người tốt, hơn nữa đầu còn lùn hơn mình rất nhiều, Ca Lạp Nhĩ quả thực không thể đưa tay đi đánh Gia Mậu, thắng có hơi không anh hùng.
Gia Mậu đuổi theo Ca Lạp Nhĩ đánh, nhưng Ca Lạp Nhĩ đi theo Phương tẩu học chút công phu né tránh, lên xuống trái phải, bỏ Gia Mậu lại đằng sau. Hắn quay đầu nhìn Gia Mậu, bên môi nổi lên mỉm cười: “Dung thiếu gia, ngươi là đừng phí sức vô ích, ngươi đánh không lại ta, ngay cả đuổi theo cũng không đuổi kịp ta.”
“Ngươi...” Gia Mậu bất đắc dĩ, đứng vững thân thể, nhìn thân hình cao lớn của Ca Lạp Nhĩ ngay cách đó không xa, thở phì phò nói: “Ngươi chờ đó, qua mấy năm ta chắc chắn sẽ đánh thắng được ngươi.”
“Qua mấy năm, ngươi cũng chưa chắc đánh thắng được ta.” Ca Lạp Nhĩ siết quả đấm một cái, rất khinh miệt liếc Gia Mậu: “Thân thể nhỏ bé của ngươi, còn muốn đi theo ta đùa giỡn hay sao? Ta theo Phương tẩu học công phu, ngươi tới nhất định phải nếm khổ sở, muốn thì tới thử một chút!”
Gia Mậu gấp đến độ mù quáng, siết quả đấm muốn đánh Ca Lạp Nhĩ, Ca Lạp Nhĩ thấy hắn tích cực, vội vàng duỗi tay bắt tay hắn lại: “Dung thiếu gia, ngươi là văn nhân, sao lại không nói lý lẽ như vậy hả? Ngươi muốn đánh ta, được, ngươi nói lý do ra, tại sao ngươi muốn đánh ta? Nếu lý do của ngươi đủ đầy đủ, ta đây không nhúc nhích, tùy ngươi đánh!”
Lý do? Gia Mậu đứng đó, đột nhiên không có lời nào để nói, nếu như bị Tương Nghi biết, nhất định sẽ trách cứ hắn. Mình với so tinh thần sức lực gì với một tiểu tử dị tộc chứ? Chưa chắc Tương Nghi còn biết xem được cho hắn?
Lửa giận trong lòng từ từ bình thường lại, Gia Mậu nhìn Ca Lạp Nhĩ nói một câu: “Là ta không tốt, nhất thời không hiểu rõ.”
Ca Lạp Nhĩ cười ha ha một tiếng: “Ta biết, ngươi thích Lạc tiểu thư.”
Gia Mậu nhìn hắn chằm chằm: “Ta biết ngươi cũng thích nàng.”
“Nàng là nữ thần Hi Tư, ta ngưỡng mộ nàng.” Ca Lạp Nhĩ rất nghiêm túc nhìn Gia Mậu đạo: “Từ một khắc ta gặp nàng, ta đã biết nàng là nữ thần Hi Tư trời cao ban chỉ dẫn phương hướng cho ta.”
Gia Mậu không hiểu nữ thần Hi Tư ở chỗ Ca Lạp Nhĩ đến tột cùng có địa vị gì, nhưng nhìn lúc hắn nói chuyện có thành kính không nói ra được, cũng từ từ giảm bớt mấy phần địch ý: “Vậy ngươi phải bảo vệ nàng thật tốt.”
“Cái này không cần ngươi tới nói cho ta biết.” Vẻ mặt Ca Lạp Nhĩ cởi mở: “Ta thề ta sẽ dùng tánh mạng của ta bảo vệ nàng!”
Gia Mậu cười một tiếng: “ Chờ sau khi ta lớn lên, có thể bảo vệ nàng, đến lúc đó thì không cần ngươi nữa.”
Ca Lạp Nhĩ nhíu mày, suy nghĩ những lời này của Gia Mậu một hồi, lại không thể hiểu được có ý gì như cũ: “Ngươi có thể bảo vệ nàng sao lại không cần ta?” [rin: haizzz, ngốc quá, làm sao đấu lại Gia Mậu phúc hắc chứ]
“Đến lúc đó tự nhiên ngươi sẽ biết.” Tâm trạng Gia Mậu vui thích, người Hồ bên Bắc Địch kia cũng thật là đủ tốt, mình nói rõ ràng như thế, nhưng hắn vẫn có dáng vẻ không giải thích được như cũ, cũng được cũng được, Ca Lạp Nhĩ này đối với Tương Nghi, chỉ là ngưỡng mộ và kính yêu đơn thuần, để cho hắn canh giữ bên người Tương Nghi như vậy đi.
Gia Mậu ở Hoa Dương không ở bao lâu, trong hai ngày này, đi theo cha hắn Dung đại gia ở trong Kim Ngọc Phường giám định mấy mẫu đồ trang sức mới ra. Dung đại gia đối với năng lực độc đáo của con mình cảm thấy hết sức giật mình, ông vốn muốn dạy Gia Mậu một ít kiến thức, có thể mở mang trí óc, Gia Mậu cũng biết tiếp theo nên phát triển thế nào, sư phó trong Kim Ngọc Phường người người khen Đại thiếu gia thật là thông minh.
Lần này chi nhánh Hoa Dương làm ra mười hai mẫu đồ trang sức mới, Dung đại gia và Gia Mậu từng cái một nghiệm qua, cuối cùng quyết định bốn mẫu chuẩn bị phổ biến các nơi đại chu. Sư phó thiết kế ra đồ trang sức kiểu mới được tưởng thưởng năm mươi lượng bạc, cười miệng cũng sắp không thể khép lại. Gia Mậu quấn hắn dạy mình vẽ đồ trang sức, cách vẽ đồ trang sức vốn là không thể truyền ra ngoài, bởi vì Gia Mậu là Đại thiếu gia, sư phó lại vừa mới được thưởng, rất là vui vẻ, vì vậy cử bút vẽ mấy mẫu đơn giản cho Gia Mậu nhìn.
Gia Mậu quan sát kỹ cách hạ bút sư phó và hình vẽ đồ trang sức kia, cầm bút lên bắt đầu vẽ trên giấy. Mấy người sư phụ bên cạnh đều tại cười: “Đại thiếu gia cũng muốn tự vẽ đồ trang sức mới rồi hả?”
Gia Mậu không lên tiếng, chẳng qua là từ từ vẽ ra, ước chừng qua gần nửa canh giờ, mới vẽ thất thất bát bát món đồ kia, đây là một cây trâm giống như cái lược, lấy ngọc lan trắng hoa làm lót, bên trên rũ xuống lưu tô thật dài, tiểu trụy tử lấm tấm nhỏ vụn, nếu là trâm đến trên tóc người, khẳng định vô cùng dễ thấy.
“Tâm tư này của thiếu gia...” Sư phó kia cầm lấy bản vẽ, lẩm bẩm khen một câu: “Thật là tinh xảo.”
Dung đại gia cầm tới nhìn một chút, trên mặt lộ ra thần sắc hưng phấn: “Gia Mậu, sau này Kim Ngọc Phường không lo làm ăn không tốt, con đúng là trời sinh làm chuyện này.”
Gia Mậu cầm tấm bản vẽ kia lại, nhàn nhạt nói: “Ta phải sửa đổi một chút, đến lúc đó mời các sư phó đánh ra nhìn xem là hình dáng gì.”
Bà ngoại Dương lão phu nhân từng nói với hắn, người trên đời phần lớn là lấn yếu sợ mạnh, ngươi muốn bảo vệ một người, chỉ có thể là mình đủ cường đại, để cho người khác đều phải tin phục lời của ngươi nói, như vậy mới có phân lượng. Hắn nắm bản vẽ kia trong tay thật chặt, trong lòng âm thầm nói, kiếp này hắn nhất định phải thành công, không vâng vâng dạ dạ như kiếp trước, nếu hắn dám với chống lại, không mềm yếu nữa, điều kiện không mềm yếu là mình phải có bản lãnh.
Tương Nghi, nàng hãy chờ ta.
Tương Nghi cũng không biết đêm đó Gia Mậu và Ca Lạp Nhĩ nói chuyện với nhau, Ca Lạp Nhĩ gác đêm ở Trà Trang Thúy Diệp, nàng trở về nhà thành nam, ngủ thư thư phục phục. Gia Mậu ngây người ở Hoa Dương hai ngày rồi đi, nàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại hơi phiền muộn, một tay đặt dưới đầu, nghe tiếng mưa gió bên ngoài, hơi không ổn định.
Trà Trang Thúy Diệp càng làm ăn càng tốt, một tháng bán được hơn một tháng, có giao hàng cố định, có tiếng tốt ở Hoa Dương, làm ăn mở rộng, bạc chảy vào như nước, mỗi tháng tính sổ, ánh mắt của Liên Kiều mở tròn, ý vị kêu: “Cô nương, tháng này chúng ta lại kiếm lời nhiều chút!”
Thời gian trải qua thật là bình tĩnh, cũng trôi qua rất nhanh, không cần dùng ngón tay, đã vượt qua tiết Đoan Dương và tết trung thu. Sau khi hoa quế tàn chỉ có thu cúc thịnh vượng như cũ, trong vườn không ít cây đã rơi lá.
“Cô nương, có người tìm ngươi.” Lưu ma ma từ bên ngoài đi vào, cầm trong tay một tấm bái thiếp: “Nói là Đông gia một vườn trà ở gần núi phượng hoàng bên ngoài thành Hoa Dương.”
Lòng Tương Nghi động một cái, mấy ngày nay nàng thả ra phong thanh, muốn mua một vườn trà ở Hoa Dương, chẳng lẽ người nọ là tới tự mình tiếp xúc?
Dương lão phu nhân một mực ở chỉ điểm Tương Nghi làm ăn, bà một đề nghị cho Tương Nghi: “Ra ngoài đi tìm sản phẩm mới là con đường, mà dù sao trên đường này tiêu phí nhiều, nếu tự mình có thể nuôi trồng ra một phẩm loại tốt, cũng có thể kiếm ra không ít bạc. Bên Hoa Dương hàng năm cũng bán không ít trà xanh, con có thể mua một vườn trà, ta phái vài người tới hướng dẫn quản sự vườn trà của con, cây trà chăm sóc thế nào, chiết cây thế nào, trồng thế nào có thể đề cao sản lượng, làm thế nào có thể làm khẩu vị lá trà tốt hơn chút.”
Tương Nghi cảm thấy cũng có đạo lý, ra ngoài bên chọn mua trà cố nhiên kiếm tiền, nhưng vẫn là phải đi cầu người ta, nếu là có thể có vườn trà, tự mình sản xuất lá trà, cũng không mất tiền là một phương pháp tốt. Nàng chuẩn bị qua hai năm kiếm đủ vốn sẽ đi Quảng Châu mở chi nhánh, nếu mình có thể khai sáng một loại sản phẩm mới, đây cũng là cách kiếm tiền ổn định.
“Mau mau để cho hắn đi vào.” Tương Nghi khẽ mỉm cười, đặt bái thiếp trên bàn.