Cây trà thanh thúy tầng tầng lớp lớp, giống như màu sắc mỹ ngọc, ánh sáng chiếu xuống, gió nhẹ thổi một cái, cây trà kia nổi sóng tầng tầng, từ xanh nhạt đến xanh biếc, một tầng lại một tầng, như không thấy được điểm cuối.
“Nghi muội muội, ta nghe vườn trà Thúy Diệp này của muội có trà ngon bán, phải không?” Xuân Hoa nhìn một những cô gái hái trà đang hái lá trà, trong lòng hết sức tò mò: “Ta cũng muốn đi hái trà, đến lúc đó muội mang trà ta hái làm thành lá trà, ta mang về.”
Dung Nhị phu nhân nở nụ cười: “Việc chế trà này nào có đơn giản như con nghĩ vậy? Một ngày thì làm xong, cũng quá nhanh rồi! Xuân Hoa, con nghĩ nhiều quá, muốn này muốn kia, cũng không biết làm sao con lại có thể nghĩ ra nhiều chuyện như vậy nữa.”
Tương Nghi đi ở Xuân Hoa bên người, giữ tay của nàng lại: “Xuân Hoa tỷ tỷ, tỷ nghĩ hái trà ta đi cầm cái giỏ cho tỷ, chỉ là coi như tỷ hái một ngày có lẽ cũng hái không được một cân đâu. Tỷ đi hái nhiều lá tươi mới trước, đến lúc đó ta bảo sư phó chế thành lá trà giúp tỷ, dùng lon đặt vào rồi gửi đến Giang Lăng cho tỷ.”
Hạ Hoa nghe cũng vui sướng hô lên: “Ta cũng muốn đi hái lá trà! Thu Hoa, chúng ta cùng đi, ba người hợp lực hái, có thể hái ra nhiều hơn.”
Liên Kiều vội vàng chạy như bay về cầm giỏ trúc, không lâu lắm thì cầm ba cái tới: “Các vị tiểu thư, các ngươi phải coi chừng, hái nhiều chút là được.”
Dung đại phu nhân vội vàng bảo bà tử đuổi theo: “Mau mau nhanh, đi nhanh trông chừng bọn nó.”
Gia Mậu cất bước đi vào sâu trong vườn trà: “Con đi mang mấy vị muội muội hái trà.”
Tương Nghi ngẩn người ra đó ——rõ ràng Gia Mậu đang né tránh nàng, vội vội vàng vàng đi ra như vậy, giống như sau lưng có quỷ đang đuổi theo hắn. Nhìn bóng dáng đó càng lúc càng xa, Tương Nghi chỉ cảm thấy yết hầu như bị thứ gì chận lại, một chữ cũng không nói ra được.
Là mình đuổi hắn đi, nhưng lúc này mới phát hiện khó chịu bao nhiêu. Tay Tương Nghi nắm khăn trong tay mình thật chặt, mờ mịt nhìn vườn trà trước mắt, bên trên con đường mòn đã không thấy bóng người, chỉ có nhành trà xanh biếc đưa ra ngoài, một mảnh rậm rạp.
“Lạc đại tiểu thư, chúng ta có thể nói mấy câu tri kỉ không?” Tương Nghi đang miên man suy nghĩ, bên tai truyền đến giọng nói êm ái của Dung đại phu nhân: “Ngươi không cần lo ngại, ta vốn không có ác ý.”
Tương Nghi quay mặt lại, lúc này mới phát hiện bên người chỉ còn Dung đại phu nhân đứng, Dung Nhị phu nhân kia không biết đi nơi nào, có lẽ là không yên tâm, đi theo Hạ Hoa rồi. Nàng tĩnh tâm, nhìn Liên Kiều dặn một câu: “Liên Kiều, ngươi lại ra một bên, ta và Dung đại phu nhân nói xong, tự nhiên sẽ gọi ngươi.”
Trong lòng Dung đại phu nhân có mấy phần tán thưởng, Lạc đại tiểu thư này vẫn thức thời, biết đuổi người làm trước, không để cho bọn họ nghe rồi lắm mồm. Nàng nhìn Tương Nghi đứng trước mặt, đã có cao đến bả vai nàng, hết sức yểu điệu, vòng eo tinh tế, đôi tay thon dài đều đặn.
“Lạc đại tiểu thư, ta muốn hỏi ngươi một chuyện, nếu mạo phạm ngươi, xin đừng tức giận.” Trong lòng Dung đại phu nhân một mực nghi ngờ, vì sao Gia Mậu từ Hoa Dương trở lại thì hai ba tháng này một mực buồn buồn không vui, trong này nhất định có kỳ lạ.
Lòng muốn tới Hoa Dương thăm vị Lạc đại tiểu thư này, kết quả trầm mặt về, một bộ mọi người chớ gần thần sắc, cả Dương lão phu nhân tới Hoa Dương, lòng hắn vẫn không bình tĩnh như vậy, nụ cười thanh đạm.
“Dung đại phu nhân, ngài là trưởng bối, có chuyện gì muốn hỏi thì làm vãn bối như ta sẽ trả lời, chỉ vần mở miệng hỏi cũng được.” Tương Nghi nhàn nhạt cười một tiếng: “Chỉ cần là Tương Nghi biết, nhất định tri vô bất ngôn (không biết không nói) ngôn vô bất tẫn (biết gì nói nấy).”
“ Được, chỉ phần thẳng thắn này của ngươi, ta cũng sẽ không vòng vo.” Ánh mắt Dung đại phu nhân sắc bén, nhìn chăm chú vào Tương Nghi: “Gia Mậu trở lại Giang Lăng, sao lại có vẻ không vui? Giữa các ngươi đã xảy ra chuyện gì? Lạc đại tiểu thư, ta là người làm mẹ, quan tâm tâm trạng con mình nhất, xưa nay Gia Mậu là một đứa bé phóng khoáng sáng sủa, mấy tháng này tính tình của hắn thay đổi toàn bộ, làm cho nội tâm của ta cuống cuồng, tin tưởng ngươi cũng có thể thông cảm tâm trạng của ta.”
Tương Nghi có vài phần bất đắc dĩ, nàng căn bản không biết mình nên mở miệng nói làm sao, chẳng lẽ nàng phải nói cho Dung đại phu nhân, nàng và Gia Mậu đều là người sống lại, đời trước bọn họ mến nhau mà không chung một chỗ, đời này nàng muốn rời khỏi Gia Mậu mà Gia Mậu lại không muốn buông nàng ra?
Những lời này nói ra khỏi miệng, chỉ sợ Dung đại phu nhân sẽ xem nàng như yêu nghiệt, mời một pháp sư tới thu hồn phách của nàng không chưng. Tương Nghi nháy mắt một cái, cẩn thận châm chước chọn lời, rất sợ có chỗ nào không đúng: “Dung đại phu nhân, ta vô cùng cảm tạ Dung Đại thiếu gia từ Giang Lăng đến thăm ta, chẳng qua là ta cảm thấy hắn không được nhười trong nhà đồng ý đã chạy ra, như vậy không tốt, cho nên ta khuyên hắn trở về, sau này đừng tới Hoa Dương nữa, Dung Đại thiếu gia tức giận, vội vã chạy đi.”
“Dung Đại thiếu gia?” Dung đại phu nhân cười ha ha: “Có cần phải kêu xa lạ như vậy? Ta nhớ hai năm trước ngươi là kêu hắn Gia Mậu Gia Mậu mà?”
“Dung đại phu nhân, hai năm trước là hai năm trước, giờ Tương Nghi sắp đầy chín tuổi rồi, sắp mười tuổi, sao còn có thể giống không biết tránh hiềm nghi như khi còn bé?” Tương Nghi nhàn nhạt cười một tiếng: “Tương Nghi cảm thấy, vẫn là kêu Dung Đại thiếu gia tương đối thích hợp.”
“A, ngươi nói không sai, thoạt nhìn là hài tử biết chuyện.” Dung đại phu nhân lại cẩn thận nhìn Tương Nghi, thấy nàng mi thanh mục tú, đôi mắt long lanh, đúng là một hài tử tề chỉnh, chẳng qua là... Trong lòng nàng âm thầm than thở, cho dù nàng cảm thấy vị Lạc đại tiểu thư trước mặt này không tệ, nhưng nàng lại không có gia thế gì có thể chống đỡ cho nàng gả vào Dung gia, mẹ chồng xảo quyệt [Dung lão phu nhân] của nàng dù thế nào cũng sẽ không chấp thuận, chớ nói chi là Dung phi trong cung năm ngoái viết thư tới dặn dò, hôn sự Gia Mậu và Xuân Hoa do nàng chọn giúp.
Dung phi nương nương lên tiếng, còn ai dám tự chủ trương? Chỉ có thể ngoan ngoãn nghe phân phó. Dung đại phu nhân và Dung Nhị phu nhân nói chuyện phiếm nhiều lần, đều cảm thấy Dung phi nương nương muốn kéo núi dựa cho mình, muốn dùng con cháu Dung gia thông gia với nhà huân quý, lớn mạnh thế lực của nàng hơn nữa—— dù sao Hoàng hậu nương nương đã bệnh một năm, giờ mắt thấy bệnh càng ngày càng nặng, không chừng một ngày nào đó duỗi chân ra đi, đến lúc đó hậu cung sẽ bắt đầu ca diễn.
Dung gia Giang Lăng lập được chiến công cao khi đại chu lập quốc, tổ tiên từng cùng sóng vai đánh thiên hạ với Thái Tổ, Kim Ngọc Phường kiếm được bạc cũng hiến tặng cho Thái Tổ, lập được một công lớn. Sau khi Thái Tổ lên ngôi thì được phong công thần nhất đẳng. Nhưng tổ tiên nhát gan, cảm thấy triều đình hiểm ác, gần vua như gần cọp, rất sợ vậy một ngày Thái Tổ nghi kỵ, hạ thủ với Dung gia, vì vậy dâng tấu chương, xin cáo lão về quê, Thái Tổ cũng không giữ lại, thành chuyện.
Dung gia thoái ẩn, tập tước nhất đẳng công thần này từng đời một đi xuống, tước vị nhiều lần bị cắt giảm, đến nay chỉ là một Nam tước tầm thường thôi, may mà Kim Ngọc Phường làm ăn này càng ngày càng lớn, bất kể nói thế nào, cuối cùng là bảo vệ cái đầu, thế đạo bây giờ, có bạc là bề trên, huống chi trong hoàng cung Dung gia còn có một Dung phi nương nương.
Dung phi nương nương sinh một nam một nữ, nghe bên ngoài nói vị hoàng tử này rất được Hoàng thượng yêu mến, cũng không biết là thật hay giả. Nhưng nhìn cử chỉ gần đây của Dung phi nương nương, có lẽ nàng thật có ý muốn đỡ con mình lên Thái tử vị, nếu không cũng sẽ không bảo Dung gia giữ hôn sự Gia Mậu và Xuân Hoa lại cho nàng chọn rồi.
Mình nhìn lên vị Lạc đại tiểu thư trước mắt này quả thực là một cô bé tốt, hai năm trước thấy, còn hơi tiểu gia tử khí, giờ nhìn lại, tự nhiên phóng khoáng, nhắc tới cũng là một nhân tài, chỉ là hôn sự Gia Mậu không phải mình định đoạt, quả thực cũng hơi khó.
“Lạc đại tiểu thư, ngươi làm ăn càng ngày càng hưng vượng rồi, không biết sau này dự định gì khác không?” Dung đại phu nhân cười nhìn Tương Nghi liếc mắt: “Nhân tài như Lạc đại tiểu thư vậy, lại có tài sản như thế, chưa tới vài năm, chỉ sợ ngưỡng cửa cũng sẽ bị người đạp phá nhé!”
Tương Nghi sắc mặt nhàn nhạt, trong lòng sáng tỏ, Dung đại phu nhân vòng vo muốn nhấc lên những chuyện giữa Gia Mậu và nàng kia. Nếu là lúc trước, có khả năng trong lòng nàng còn trăn trở, nhưng qua mấy tháng làm lụng trong vườn trà, tầm mắt của nàng càng mở rộng hơn, thế gian này không chỉ có những thứ tình tình ái ái kia, còn rất nhiều chuyện có thể làm, cả đời này của nàng phải sống thoải mái, nhất định phải vòng qua tất cả những chuyện có thể làm cho nàng sống không tốt.
“Dung đại phu nhân quá khen, Tương Nghi chỉ là một nữ tử bình thường, chỉ hy vọng được một cuộc sống bình an, không nghĩ đại phú đại quý, chỉ cầu áo cơm không lo là được, nào có lòng tham như vậy!” Tương Nghi nhàn nhạt cười, mặt đầy phong khinh vân đạm: “Dung đại phu nhân chỉ lo tán dương người khác, ai có thể lại bì kịp Dung Đại thiếu gia? Hắn là cháu đích tôn Dung gia, lại đầy bụng kinh luân, tiền đồ bất khả hạn lượng, Tương Nghi cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp, chỉ có thể nhìn mà ghen tỵ!
Nghe Tương Nghi khen Gia Mậu, trong lòng Dung đại phu nhân bất an, nhưng thấy mặt mũi Tương Nghi rất là thản nhiên, không có nửa phân giấu giếm, lại cảm thấy thư thái. Hóa ra Lạc đại tiểu thư này biết thân phận chênh lệch, đã sớm tự động đưa bỏ qua nàng và Dung gia, như vậy tốt lắm, đến lúc đó miễn cho mình phải nghĩ cách khuyên nàng.
“Miệng Lạc đại tiểu thư thật là ngọt.” Trong lòng người mẹ nào thì con nhà mình không là tốt nhất? Dung đại phu nhân nhìn gương mặt Tương Nghi hơi cười, chỉ cảm thấy trong lòng thoải mái, Lạc đại tiểu thư này thật là biết nói chuyện, để cho nàng cũng cảm thấy xấu hổ, tự mình chạy tới tìm nàng nói chuyện, người ta lại căn bản không để Gia Mậu ở trong lòng, ngược lại thành lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Lạc đại tiểu thư này quả thực đáng yêu lại đáng thương, trong lòng Dung đại phu nhân nghĩ, nếu là sinh ở nhà tốt, đúng là không biết có bao nhiêu cao môn đại hộ muốn bắt nàng về làm con dâu.
“Mẹ, mẹ, nhìn chúng con hái lá trà tươi nè!” Mấy tiếng gào vui sướng từ bên kia truyền tới, y phục Xuân Hoa dần dần hiện ra sau, cây trà giống như hoa tường vi đầu tháng tư, nhu hòa mang đến luồng gió xuân.
Xuân Hoa đưa giỏ trúc ra cho Dung đại phu nhân nhìn, lá trà xanh nhạt mang theo hương thơm mát mẽ, tung bay ở chóp mũi. Dung đại phu nhân hốt một nắm lên ngửi một cái: “Lá trà này mùi vị thực là không tồi, vừa ngửi đã biết có thể làm ra trà ngon.”
Trong buội rậm màu xanh lộ ra một góc áo cẩm màu xanh ngọc, thiếu niên thanh thông kia, đang đứng trong buội rậm, ánh mắt nhìn bên này, chạm tới ánh mắt Tương Nghi, hắn hơi quẫn bách, muốn thu hồi mắt, nhưng lại không nỡ bỏ, nhìn về bên này như cũ.
Tương Nghi không kinh hoảng như trước, nàng chẳng qua là mỉm cười nhìn Gia Mậu, nàng đã hạ quyết tâm, bất kể tâm ý Gia Mậu thế nào, nàng đều sẽ tự mình sống cuộc sống tạm ổn của mình—— ngay cả mẫu thân của Gia Mậu cũng đặc biệt từ Giang Lăng tới cảnh cáo mình, nếu lại cố chấp như kiếp trước, chỉ sợ vẫn sẽ phí sức không được kết quả.
Tháng giêng năm nay trong, nàng cũng đã biểu đạt lập trường của mình với Gia Mậu, hôm nay nàng càng kiên định tâm niệm, đời này kiếp này, nàng và Gia Mậu chỉ có thể có một phần tình huynh muội, không có khả năng đi đến một bước kia.
Ngoại trừ Gia Mậu, nàng còn rất nhiều chuyện có thể làm có thể nghĩ, cần gì phải chỉ hạn định trong tòa thành mông lung kia, mà lảo đảo?
Hóa ra, mình lại hiểu lầm nàng.
Gia Mậu nhìn bóng người đứng cùng Xuân Hoa, trong lòng hối tiếc không ngừng.
Nàng cự tuyệt mình, hóa ra cũng không phải đấu khí với hắn, mà là thực tế vội vã. Vừa nãy nghe lén mẹ nói chuyện với nàng, mới giật mình nhận ra nàng ở tình cảnh khốn quẫn bực nào. Mà mình, chẳng những không có suy nghĩ cần chia sẻ một, hai thay nàng, còn luôn hành sự lỗ mãng, dựa vào một bầu máu nóng của muốn tới bảo vệ nàng, ngược lại làm cho nàng rơi vào tình cảnh khó chịu.
Gia Mậu chợt nhớ tới bà ngoại Dương lão phu nhân đã từng nói với mình, nếu muốn bảo vệ một người, đầu tiên phải làm mình mạnh mẽ lên, làm sức của mình đủ đối kháng người khác, vậy người khác sẽ không thể làm gì.
Lá trà xanh thăm thẳm ma sát bên tai, xào xạt, mùi trà được gió nhẹ nhàng đưa tới, hít một hơi sâu đậm, trong ngũ tạng lục phủ đều có thoải mái không nói ra được.
Tương Nghi, chờ ta, đến một ngày kia, ta mạnh mẽ đến mức có thể bảo vệ nàng không bị mưa gió xâm nhập, ta lại tới tìm nàng.