Ngoài cửa sổ có hoa lê màu trắng chập chờn nhiều vẻ, thành bóng đen đánh vào trên cửa sổ điêu khắc hoa, bị ánh đèn vàng ấm trong phòng chiếu lên, là song cửa sổ dán lên lúc hết năm. Lâm phu nhân một cái tay cầm ngọn đèn con thỏ, ánh mắt chẳng qua là nhìn chăm chú vào âu trà xanh kia, khóe miệng thấm thoát nở một nụ cười tới.
“Lão gia, vì sao Dương lão phu nhân nhắc tới Chân nhi và Dung nhi của chúng ta?” Lâm phu nhân ngẩng đầu lên, trong mắt có thần thái sáng láng, tựa như muốn bay ra từ trong mắt của nàng: “Làm sao bà ấy biết tên của con chúng ta?”
Lâm thị lang cũng thấy là kỳ lạ, suy nghĩ một chút nói: “Chân nhi kim bảng đề danh, là người thứ mười lăm, bọn họ biết cũng chẳng có gì lạ, tên Dung nhi... Phỏng chừng...” Hắn suy nghĩ một chút nói: “Là Dương gia thiếu gia tên Bảo Trụ kia nói cho Dương lão phu nhân.”
Hai tay Lâm phu nhân nâng ngọn đèn con thỏ, lẩm bẩm nói: “Vị Dương Tam thiếu gia kia?”
“Có lẽ chính là hắn.” Lâm thị lang khẽ gật đầu: “Ta cũng nghĩ không ra người khác.”
“Có khả năng.” Đột nhiên Lâm phu nhân nở nụ cười, cầm chung trà lên, nhàn nhạt nhấp một miếng, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Lâm thị lang: “ Chân nhi và Dung nhi nhà chúng ta cũng nên chuẩn bị nghị hôn rồi.”
“Nghị hôn?” Lâm thị lang có vài phần mờ mịt: “Năm nay Chân nhi mười bảy, có thể từ từ xem cô nương môn đăng hộ đối không, không cần tướng mạo, chỉ cần nhân phẩm tốt, hiền thục hiếu thuận là được. Về phần Dung nhi... Có sớm quá không?”
“Sớm chỗ nào? Mùa thu năm nay thì cập kê rồi!” Lâm phu nhân oán hận nói: “Sao chàng lại không để ý Dung nhi như vậy!”
Lâm thị lang cười cười xấu hổ: “Ta luôn cảm thấy tuổi Dung nhi thật nhỏ, chỉ hận không thể lưu nàng bên người cả đời.”
“Lưu cả đời? Con gái lớn không dùng được, lưu tới lưu đi biến thành kẻ thù!” Lâm phu nhân cười đặt chung trà xuống: “Ta nghĩ, cũng nên thuận đường giúp nàng nhắn lại một phen.”
Trước mắt của nàng phảng phất xuất hiện hai vị thiếu gia nho nhỏ, khi đó tay trong tay chơi đùa trong hậu hoa viên Tri phủ Nghiễm Lăng. Dương Tam thiếu gia, Dung Đại thiếu gia, dù Dung nhi gả cho ai, cũng coi như là một nhân duyên tốt, Lâm phu nhân âm thầm hạ quyết tâm, mấy ngày nữa đi Dương phủ, nhất định phải chưng diện cho Dung nhi của mình.
“Ngày mai kêu người đi Trân Lung phường và Kim Ngọc Phường gọi tiểu nhị ở đó tới.” Lâm phu nhân cười híp mắt nói: “Năm nay Dung nhi chỉ mới làm hai bộ áo xuân, phải may thêm hai bộ cho nàng.”
Lâm thị lang gật đầu một cái, nói một câu: “Vốn nên như thế, con gái lớn rồi, tự nhiên phải ăn mặc nhiều chút mới hiển lên rõ phần dung quang kia ra.”
Vợ chồng hai người thần giao cách cảm, nhìn nhau, trong mắt có nụ cười.
Ngày thứ hai là mười lăm tháng ba, chính là ngày tốt lớn - ngày thi đình, sáng sớm dậy thì thấy một trời xanh quang đãng, vạn dặm không mây, màu xanh da trời nhàn nhạt kia giống như được gột rửa qua vậy, vô cùng trong sáng. Trước thềm son Hàm Anh điện, từng cái bàn một thật chỉnh tề, bên trên để văn phòng tứ bảo, phía sau là những sĩ tử mặc trường sam màu xanh ngồi ngay ngắn, tất cả mọi người ngưng thần tĩnh khí, mang theo thần sắc cung kính nhìn đội nghi thức trên thềm son.
“Hoàng thượng giá lâm!” Giọng nội thị rất chói tai, âm cuối cũng kéo rất dài, để cho mỗi người cũng nghe rõ, mọi người cuống quít dập đầu, kêu lên hơn vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế rồi thẳng sống lưng, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nghe tiếng bước chân xào xạc của từ từ truyền tới từ bên Hàm Anh điện kia.
Áo choàng màu vàng óng phất qua cẩm thạch, phía sau là ngự liễn lung lay kéo theo, cung điện vàng son lộng lẫy làm người ta mở mắt không lên. Hoàng thượng Hứa Triệu Ninh Đại Chu đứng trên bậc thang, nhìn những sĩ tử đứng thật chỉnh tề kia một cái, hài lòng cười cười: “Các vị cống sĩ hãy buông lỏng một chút, hôm nay là ngày thi đình, chính là lúc thử tài các vị, mong các vị anh tài tận tâm tận lực, phát huy thật tốt.”
Hoàng thượng lên tiếng, các vị sĩ tử nửa phân cũng không dám lạnh nhạt, vội vàng hành lễ bái tạ long ân, Hứa Triệu Ninh liếc mắt nhìn mọi người, lúc này mới xoay người đi vào trong Hàm Anh điện, ngồi xuống long ỷ: “Năm nay cống sĩ có bao nhiêu?”
Quan chủ khảo bưng danh sách ân cần đi lên: “Tổng cộng 312 người.”
Hứa Triệu Ninh nhận lấy danh sách, nhìn người đứng đầu bảng, nhẹ giọng nói: “Dung Gia Mậu? Người Giang Lăng?”
“Hoàng thượng...” Quan chủ khảo thấp giọng nói: “ Dung Gia Mậu này văn tài quả thực tốt, lúc sơ khảo viết mạch lạc rõ ràng cắt trúng trọng điểm, sách luận ứng đối sắc bén, lúc ấy chúng thần có mười người đánh giá, mọi người đều chọn hắn là thứ nhất.”
Hứa Triệu Ninh cười nói: “Tốt như vậy? Vậy đến lúc đó trẫm phải xem thật kỹ một văn chương Dung Gia Mậu này mới được.”
“Hoàng thượng, lần này còn không phải ngài tới khảo cứu tài học bọn họ? Dĩ nhiên là ngài nhìn.” Quan chủ khảo liếc nhìn những cống sĩ dưới thềm son đang vung bút viết nhanh, thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ Hoàng thượng cũng không biết Dung Gia Mậu này là cháu trai Dung phi nương nương? Chỉ sợ là biết mà giả bộ hồ đồ thôi.
“Các ngươi chọn mười người đứng đầu trước, trẫm lại tới chọn ba hạng đầu.” Hứa Triệu Ninh khoát tay một cái: “Lui đi.”
“ Ừ.” Quan chủ khảo rón rén lui xuống, Hứa Triệu Ninh nhìn Nội thị bên người, cười hỏi “Lưu Toàn Phúc, Dung Gia Mậu này là người hôm qua ngươi nói với trẫm đó hả?”
“Dạ dạ dạ.” Nội thị thiếp thân của Hứa Triệu Ninh cười ánh mắt cũng híp thành một đường: “Bây giờ trong kinh thành có không ít người đặt cuộc, mua Dung Gia Mậu không đậu Trạng nguyên chiếm đa số, tỷ số bồi là một bồi mười!”
“Một bồi mười!” Hứa Triệu Ninh trừng trừng mắt: “Tỷ số bồi cũng quá nhỏ, thế nào cũng nên một bồi một trăm mới phải!”
“Hoàng thượng, dù sao Dung Gia Mậu là cháu trai Dung phi nương nương, lại là thủ khoa ba năm trước, ít nhiều gì chung quy cũng có vài người tin tưởng hắn có thể vào được ánh mắt Hoàng thượng.” Lưu Toàn Phúc khom nửa người, giọng ép tới hết sức thấp: “ Trạng nguyên này, còn không phải nhìn tâm trạng hoàng thượng?”
Hứa Triệu Ninh lắc đầu một cái: “Lưu Toàn Phúc, ngươi ở trong cung lâu như vậy rồi, sao lại không nhìn thấu vậy? Chuyện này làm sao có thể chỉ nhìn tâm trạng trẫm?”
Lưu Toàn Phúc đầu cũng không dám nhấc, nói vô cùng êm ái: “Như thế nào đi nữa, Trạng nguyên này luôn là long ân hoàng thượng.”
Huynh đệ của Vinh quý phi cũng là cống sĩ trong kỳ thi mùa xuân này, thứ ba mươi lăm, phủ Tiêu Quốc công không thể không có suy nghĩ muốn cho hắn làm trạng nguyên, đã nhiều buổi tối Vinh quý phi quấn Hoàng thượng đi Trầm Hương cung của nàng ta nghỉ ngơi, còn không phải nói tốt thay huynh đệ nàng? Trạng nguyên này là ngự bút bổ nhiệm, bất kể trong đám người báo cáo tới kia có tên Tiêu Tam lão gia không đích, chỉ cần Hoàng thượng chọn là được.
Đầu bảng Dung Gia Mậu này, là cháu trai Dung phi nương nương, tuổi cũng nhỏ, mới mười lăm tuổi, làm Trạng nguyên quả thực hơi không thích hợp, cưỡi ngựa diễu hành, dù sao phải là tuổi lớn một chút, người 15 tuổi chung quy sợ là không thành thục.
Hứa Triệu Ninh không nói gì thêm, chẳng qua là con mắt khép hờ: “Lưu Toàn Phúc, ngươi mau xuất cung đi.”
Lưu Toàn Phúc ngẩng đầu lên: “Xuất cung?”
“Trẫm cho ngươi cái cơ hội phát tài, đi tìm sòng bạc thả bạc.” Hứa Triệu Ninh ha ha đích nở nụ cười: “Có bao nhiêu thả bao nhiêu, bảo đảm ngươi ổn định thu vào một số tiền lớn.”
Lưu Toàn Phúc suy tính thật lâu, không biết kết quả Hứa Triệu Ninh có ý gì, do do dự dự hỏi một câu: “Hoàng thượng, vậy nô tài nên mua ai?”
“Thật là không có suy nghĩ, mua ai không phải rất đơn giản sao, liếc mắt là có thể nhìn ra?” Hứa Triệu Ninh hơi tức giận, đưa chân đá Lưu Toàn Phúc một cước: “Ngươi đi theo trẫm nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn không biết tâm tư của trẫm? Mau mau đi, đi trễ thì không có cơ hội phát tài.”
Lưu Toàn Phúc điên cuồng chạy xuất cung, cầm mấy tấm ngân phiếu chạy tới sòng bạc lớn nhất kinh thành, bên trong tràn đầy đầy người, đều tụ tập ở phía trước bàn nhìn đại tiểu, nhà cái cầm cây gậy lay tiền đặt cuộc, ý vị thét: “Mua đại mua tiểu mua đại mua tiểu? Mau mau đặt tiền cược, trễ không còn bạc kiếm nữa~!”
Nhìn mấy cái bàn, mới đi đến vùng mua tân khoa Trạng nguyên năm nay, Lưu Toàn Phúc móc ngân phiếu trong ngực ra, đôi tay run lẩy bẩy, hắn mang theo năm ngàn lượng bạc ra này, đây chính là số tiền lớn! Đứng cạnh cái bàn đó nhìn một chút, phía sau có viết tỷ số bồi, người đặt Dung Gia Mậu không đậu Trạng nguyên lại nhiều thêm chút, đã là một bồi mười hai.
“Vị lão huynh này, ngươi mua đại hay mua tiểu?” Nhà cái thấy Lưu Toàn Phúc đứng ở bên cạnh nhìn không ngừng, cũng không đặt tiền cược, nhanh chóng tới thuyết phục hắn: “Giờ đang thi đình ở Hàm Anh điện, chờ đến tối kết quả sẽ có, không đặt tiền cuộc thì chậm đó!”
Lưu Toàn Phúc lau một cái mồ hôi trán châu, lấy năm ngàn lượng bạc kia ra: “Cho ta đi đổi tiền đặt cuộc!”
Nhà cái lấy được tiền trong tay vừa nhìn, ánh mắt cũng híp thành một kẽ hở, không nghĩ tới có một kẻ sắp đặt lớn! Kiểm tra ngân phiếu thật giả, đổi cho Lưu Toàn Phúc một đống tiền đặt cuộc: “Lão huynh họ gì? Mua đại mua tiểu? Cũng phải cho ngài chỗ tốt nhé!”
Mua đại? Mua tiểu? Lưu Toàn Phúc cầm tiền đặt cuộc buồn bực, Hoàng thượng không nói rõ, chỉ nói là cho mình một cơ hội phát tài —— con ngươi hắn chuyển động, Hoàng thượng nói có bao nhiêu thả bao nhiêu, ổn định... bỗng nhiên ánh sáng trong lòng Lưu Toàn Phúc chợt lóe, Hoàng thượng có ý tứ là muốn hắn mua tiểu, sau đó kiếm một món tiền lớn?
Dung Gia Mậu đậu Trạng nguyên? Đại Chu còn chưa từng có Trạng nguyên 15 tuổi đâu, tuổi nhỏ như vậy đã làm Trạng nguyên, chỉ sợ không thể phục chúng? Ánh mắt Lưu Toàn Phúc nhìn chằm chằm kia hai chữ to “Bên trong” và “Không trúng” xem đi xem lại, trong lòng ước lượng Dung phi và Vinh quý phi, lại đang suy nghĩ Dung gia Giang Lăng và phủ Tiêu Quốc công, cuối cùng bỗng nhiên hắn vỗ đầu một cái: “Ta mua tiểu, Dung Đại thiếu gia nhất định có thể đậu Trạng nguyên!”
Những người khác cười to: “Tới một người đưa bạc, sợ là người ngoài thành? Lại không biết quyền thế phủ Tiêu Quốc công, mua tiểu!”
Lưu Toàn Phúc im lặng không lên tiếng, liếc mắt nhìn mọi người, trong lòng thầm khinh bỉ, các ngươi thì biết cái gì, liền chỉ biết là thế lực của Dung gia Giang Lăng không sánh bằng phủ Tiêu Quốc công, nhưng các ngươi có biết không, bà ngoại Dung Đại thiếu gia là ai! Nếu mình sớm nghĩ tới chỗ này, thì đã sớm có quyết định.
Dương lão phu nhân... Lưu Toàn Phúc cười một tiếng, ở trong lòng Hoàng thượng, chỉ sợ bà mới là người quan trọng nhất.