Hành lang khúc khuỷa thật dài, hai bên rũ xuống lá xanh cây mây và dây leo, tựa như một bức rèm thiên nhiên che đỡ ánh mặt trời ngày xuân, đi trong khúc hành lang này, mũi ngửi thấy tất cả đều là mùi hoa, cả mắt đều là vẻ xanh biếc xanh um, ngược lại tâm thần cũng sảng khoái.
Phương tẩu và Liên Kiều đỡ Tương Nghi đi theo ma ma quản sự đi về trước, một bên không nhịn được hỏi “Vị ma ma này, còn bao lâu nữa mới tới?”
Ma ma kia cười nói: “Nhanh nhanh, lão bà tử sẽ tìm cho tiểu thư một cái viện tương đối u tĩnh để nghỉ ngơi, bên chủ viện quá ồn ào rồi.”
“Ma ma nghĩ thật chu đáo, thật là thân thiết.” Liên Kiều khen ngợi một câu: “Khó trách lại được lão phu nhân thích.”
Ma ma kia mặt mày hớn hở nói: “Chẳng qua chỉ là lão phu nhân tin tưởng thôi.”
Lập tức dẫn Tương Nghi đi một viện, quả thật u tĩnh, đi vào trong việc, chỉ có một ma ma và một nha hoàn trông coi khu nhà nhỏ kia. Thấy ma ma dẫn Tương Nghi đi vào, hai người tiến lên đón: “Biểu tiểu thư mệt mỏi sao? Tới đây bên nghỉ ngơi thôi, đệm giường đều là mới đổi đó.”
Phương tẩu đẩy cửa đi vào nhìn một cái, chỉ thấy trong phòng dọn dẹp sạch sẽ, lư hương trong góc tường điểm huân hương, mùi điềm hương nhàn nhạt. Nàng nhíu mày một cái, cầm một ly trà trên bàn lên, đi tới bên cạnh lư hương mở nắp, rót tất cả nước trà vào, chỉ thấy khói trắng lượn lờ, chợt tắt.
Ma ma mang các nàng tới nhìn trợn mắt hốc mồm, Phương tẩu chỉ lư hương kia nói: “ Cô Nương không thích ngửi mùi điềm hương, lúc nàng nghỉ ngơi không thể có mùi thơm, nếu không thì không ngủ được.”
Ma ma kia ai nha nha mấy tiếng, lúc này mới đi đụng cánh tay Phương tẩu một cái: “Để cho biểu tiểu thư nghỉ ngơi đi, chúng ta ra bên ngoài nói.”
Nha hoàn ma ma trong viện phụng bồi Phương tẩu và Liên Kiều ra ngoài hành lang nói chuyện, ma ma dẫn các nàng tới lại rời khỏi, Phương tẩu nhìn bà ta đi thật nhanh, thầm nghĩ trong lòng, quả nhiên trong này có quỷ, nhìn bà ta chạy nhanh như vậy, nhất định là đi kêu người đến bắt gian, đến lúc đó mọi người thấy cô nương bị một người đàn ông bỉ ổi, chỉ sợ là cũng sẽ khuyên cô nương gả cho tặc nhân đó.
Vừa nãy nàng vào nhà ngửi thấy mùi thơm kia, đã cảm thấy có cái gì không đúng, điềm hương này rất kỳ lạ, thơm tho khác thường làm cho người ta chán ngán, có chút giống son phấn thơm tho trong thanh lâu. Phương tẩu cảnh tỉnh, tưới tắt huân hương, lúc xoay người, rõ ràng nàng thấy khẩn trương trong mắt ma ma quản sự này.
Phòng đầy mùi hương, chung quanh cái nhà này hẳn là sớm có bố trí, ánh mắt Phương tẩu nhìn chung quanh, ma ma bên cạnh đi tới, cười nói: “Tỷ tỷ, chúng ta đến tiền viện đi trò chuyện đi, chớ quấy rầy biểu tiểu thư nghỉ ngơi.”
Phương tẩu gật đầu một cái: “Không có người tới quấy rầy Cô Nương nghỉ ngơi.” Nàng đưa tay, một tay bắt được ma ma kia, một tay bắt được nha hoàn kia, lôi kéo hai người đi về phía trước. Ma ma và nha hoàn kia chỉ cảm thấy trên tay như có thêm cái vòng như thế, chặt đến mức không thể tránh thoát, đang chuẩn bị cao giọng thét chói tai, Phương tẩu nhìn Liên Kiều gật đầu một cái: “Cầm khăn tới.”
Liên Kiều cuống quít từ trong túi tay áo móc ra một cái khăn, suy nghĩ một chút, cởi xuống một cái vớ của mình nhét trong miệng bà kia. Chặn miệng hai người thật bền chắc, ném các nàng vào trong nhà phía trước, đóng cửa một cái, chạy thật nhanh về nhà sau.
Tương Nghi chờ ma ma và Phương tẩu đi ra ngoài, từ trên giường ngồi dậy, trong phòng này rất yên tĩnh, có một loại quái dị không nói lên lời. Chẳng qua là Tương Nghi không lo lắng chút nào, binh đến tướng chắn, nước đến đất ngăn, nàng ngược lại muốn nhìn xem Tiền Lư thị và kia Lư Thành kết quả chuẩn bị làm sao đối phó mình.
Đột nhiên “RẮC...A...Ặ..!!” Một tiếng vang lên, Tương Nghi rất gấp gáp, con mắt mở thật to nhìn về chỗ tiếng vang phát ra, thì thấy một cánh cửa sổ khắc hoa từ từ bị đẩy ra, có một cánh tay duỗi vào.
Tương Nghi đứng dậy, đi tới bên cạnh bàn, cầm lên bình hoa đứng đó, lặng lẽ trở lại mép giường, giấu bình hoa dưới gối, sau đó lẳng lặng nhìn Lư Thành kia mặc xiêm y màu xanh lam nhạt nhảy vào.
Lư Thành không ngờ tới Tương Nghi cũng không an nghỉ, không khỏi sững sờ, chợt lại nở nụ cười: “Lạc tiểu thư là đang chờ ta?”
Tương Nghi nhìn hắn khẽ mỉm cười: “Làm sao có thể, làm sao ta biết ngươi sẽ tới nơi này đây? Công tử cũng không tránh khỏi quá tự mình đa tình.”
Lư Thành thấy Tương Nghi không có nửa phần kinh hoảng, trên gương mặt là nụ cười nhẹ nhàng, trong lòng ngứa thêm vài phần, Lạc tiểu thư này quả nhiên là lão luyện, cô nói một chút cũng không sai, chắc chắn đã sớm cấu kết với đàn ông khác. Chỉ là nàng xuất thân giàu có, mình cưới nàng cũng không coi là thua thiệt —— mình cũng đã sớm câu đáp với nhiều nữ nhân, không phải huề nhau sao?
“Lạc tiểu thư, nếu chúng ta hữu duyên, không bằng cẩn thận tới vui đùa đi.” Lư Thành biết tất cả đã bố trí thỏa đáng, nha hoàn tẩu tử của mỹ nhân trước mặt này đều đã bị sai biểu đi mất, hắn muốn làm cái gì thì làm cái đó, trong lòng ngọt, nhìn Tương Nghi ngồi ở mép giường không động, còn nghĩ nàng có ý với mình, thật vui vẻ đi qua chỗ Tương Nghi.
“Lạch cạch” một tiếng, bình hoa đập trúng đầu Lư Thành, một đường máu tươi từ trên trán chảy xuống.
Lư Thành ôm đầu, thẹn quá thành giận nhìn Tương Nghi đứng trước mặt: “TIện nhân ngươi dám đánh lão tử!”
Tương Nghi giơ bình hoa ngạo nghễ đứng đó, cười lạnh vài tiếng: “Đối với kẻ cặn bã như ngươi, ta có cái gì không dám hạ thủ chứ!” Nàng quơ quơ bình hoa, trợn mắt nhìn Lư Thành nói: “Ngươi lại tới thử một chút, xem ta có dám đánh ngươi không?”
Lư Thành chỉ cảm thấy trên trán đau một hồi lâu, nhìn bình hoa trong tay Tương Nghi, hơi do dự, dừng lại bước chân, ước lượng xem mình có thể đi qua đoạt bình hoa trong tay nàng lại không.
Chỉ là một cô nàng mười bốn tuổi, chẳng lẽ mình vẫn không đánh thắng nàng? Lư Thành phun một bãi nước miếng vào tay mình, hung tợn nhìn Tương Nghi, tay hắn vốn ôm đầu, chà một cái như vậy, máu dầm dề đầy tay, hai bàn tay đều đỏ, nhìn có hơi đáng sợ.
Tương Nghi trấn định nhìn Lư Thành, người mấy kẻ phù lãng này một chút cũng không bền chắc, nàng đã chuẩn bị xong, chỉ cần Lư Thành đi qua bên này, nàng chợt lách người nhường ra không gian, hơi nhún chân là có thể câu hắn ngã xuống đất.
Trong mấy năm nay, Phương tẩu cũng chỉ điểm nàng và Liên Kiều Thúy Chi tập võ, mặc dù thiên phú ba người không cao, không thể đi theo Phương tẩu học các loại võ công điểm huyệt cao thâm kia, nhưng dù sao vẫn là cường thân kiện thể, trên tay có chút khí lực, không còn là cô gái yếu đuối tay trói gà không chặt, đối phó thứ người như vậy dư dả.
Lư Thành chạy qua chỗ Tương Nghi, Tương Nghi né người sang một bên, đưa chân ra móc một cái, Lư Thành không có đề phòng dưới chân, “Ùm” một tiếng té chó ăn c*t, mặt hướng vào giường.
Cửa “Két” một tiếng bị đẩy ra, Phương tẩu và Liên Kiều vọt vào, thấy Tương Nghi bình yên vô sự, lúc này hai người mới thở ra một hơi. Liên Kiều khẽ cong eo, cỡi một cái vớ còn lại của mình ra, bắt được cằm Lư Thành nhét vào trong miệng hắn. Lư Thành vùng vẫy nửa ngày cũng không cách nào nhúc nhích, miệng bị vớ Liên Kiều chặn lại chặt chẽ vững vàng.
“Cô nương thật là lợi hại.” Phương tẩu thấy Tương Nghi một mình đánh ngã Lư Thành, cười tán dương một câu: “Ta còn đang nghĩ một mình cô nương có thể đối phó hắn được không.”
“Còn không phải Phương tẩu dạy thật tốt.” Tương Nghi có mấy phần tự hào: “Quả nhiên ngày thường luyện chút công phu thô thiển vẫn là không tệ, ít nhất trong lúc như vậy có thể tự vệ.”
“Cô nương, chúng ta phải nghĩ cách mới được.” Phương tẩu bắt Lư Thành, ném lên trên giường: “Cũng không thể để cho người khác tới thấy ngươi và hắn ở cùng một gian phòng, đến lúc đó không thể không có người nói xấu.”
“Ta lại sợ cái gì những lời nhàn thoại.” Tương Nghi cười cười, chỉ trên giường Lư Thành nói: “Hắn bộ dáng kia nằm ở chỗ này, còn có người nói nhàn thoại khác? Lại không phải không có mắt!”
“Cô nương, Phương tẩu, ta có phương pháp tốt!” Liên Kiều hưng phấn ánh mắt tỏa sáng, một ngón tay chỉ bên ngoài: “Mang ma ma kia tới, ném tới trên giường này!”
Phương tẩu gật đầu một cái: “ Không sai, quả nhiên là một phương pháp tốt!”
Không lâu lắm, thì nghe bên ngoài có tiếng bước chân đằng đằng, Phương tẩu và Liên Kiều ngồi trên hành lang tiền viện nói chuyện, ánh mắt của hai người nhìn qua cửa, chỉ thấy có một đám người vội vội vàng vàng đi vào, dẫn đầu là ma ma quản sự đó.
“Ma ma, sao ngươi mang theo nhiều người như vậy tới?” Liên Kiều giả bộ kinh ngạc đứng lên: “Không phải nói ngươi muốn cho Cô Nương nghỉ ngơi thật tốt, không cho người quấy rầy sao?”
“Phu nhân chúng ta vừa mới được tin, nói hôm nay biểu tiểu thư trong vườn gặp một vị công tử, hai người mắt đi mày lại, nghi có tư tình.” Ma ma kia cười hết sức thô bỉ, một hàng răng màu vàng lộ ra bên ngoài, nước miếng văng tung tóe: “Hừ, đều nói biểu tiểu thư lẳng lơ, không chừng là cố ý nói người không thoải mái, muốn tới nơi này nghỉ ngơi, kì thực là ước hẹn với công tử kia rồi!”
“Thúi lắm!” Liên Kiều nghe lời này, thở phì phò hô lên: “Thật là lẽ nào lại như vậy, lão chủ chứa này, lời bịa đặt đầy miệng, xem ta có đánh nát đầu chó của ngươi không!” Mặc dù biết Cô Nương không có trong phòng, nhưng Liên Kiều vẫn là không nhịn được tức giận, chợt đi đến trước mặt ma ma quản sự kia, một tay bắt được xiêm y của bà ta: “Ngươi nói bậy nói bạ nữa nhìn một chút!”
“Ngươi nha đầu này là đang làm chi?” Tiền Lư thị rất không vui trầm mặt: “Cũng là ma ma bên cạnh ta quan tâm Cô Nương các ngươi, lúc này mới tới nói cho ta biết. Đứa cháu kia của ta không phải người tốt, ta sợ Cô Nương các ngươi thua thiệt nhé! Thế nào? Ngươi ngăn cửa không để cho chúng ta đến hậu viện, nhưng là trong lòng có quỷ?”
Sau lưng Tiền Lư thị, đi theo một đám các phu nhân tới xem náo nhiệt, nhìn dáng vẻ nóng nảy kia của Liên Kiều, nghi ngờ: “Nhìn xem thì có gì đâu, vì sao nhất định phải ngăn cảm chúng ta?”
“Liên Kiều, Cô Nương trong sạch, tại sao lại sẽ sợ các nàng đi kiểm tra?” Phương tẩu cười khoát tay: “Cho các nàng đi vào nhìn một chút, đúng là nói bậy nói bạ.”
“Đi một chút đi, nhìn một chút đi.” Mọi người thấy Liên Kiều dời người ra khỏi cửa, lập tức đi vào trong hậu viện.