Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 179

Tri phủ Hoa Dương ba năm đổi hai người, Tri phủ bây giờ họ Giang.

Hai năm trước Đàm tri phủ đã đi, nghe nói là thành tích không tốt lắm, câu oán hận của dân chúng chồng chất, không biết bị người hiểu chuyện nào viết mật thư, vòng hai ba vòng đưa cho Lại bộ, Đàm tri phủ nghe nói có người tấu hắn, lòng tràn đầy hoang mang, ký thác không ít quan hệ mới giải quyết chuyện này, bị điều đi một nơi khác tương đối xa nhậm chức, trước khi đi, Đàm tri phủ còn đặc biệt đến tìm Tương Nghi, ký thác nàng nói tốt với Dương lão phu nhân, xem qua một năm rưỡi nữa có thể chuyển lên hoặc là điều đến chỗ nào giàu có và đông đúc.

Sau Đàm tri phủ tới một Lưu tri phủ ác hơn, vừa lên bổ nhiệm thì mưu đồ muốn vớt chỗ tốt từ trên người dân chúng Hoa Dương. Hắn điều tra những nhà có tiền trong Hoa Dương, thấy Tương Nghi là một nữ cô nhi, chắc dễ khi dễ, truyền nàng qua, bảo là muốn họp bọn cùng Tương Nghi làm ăn.

Trà Trang Thúy Diệp và vườn trà, hàng năm hầu như có thể kiếm hai ba trăm ngàn lượng bạc, hắn vừa vào, thì muốn chia bạc đi, Tương Nghi quả thực không cam lòng. Chẳng qua là cánh tay xoay không qua bắp đùi, nàng chỉ có thể ngoài mặt cười nói: “Chúng ta vốn làm ăn nhỏ sao Lưu đại nhân lại nhìn trong mắt? Mỗi ngày Lưu đại nhân công vụ bề bộn, nào có tinh lực tới họp bọn mở cửa hàng với ta? Lưu đại nhân, chỉ sợ làm quan liên thương... Triều đình cũng sẽ không chấp thuận?”

Lưu tri phủ kia không nghĩ tới tiểu cô nương này lại không mềm không cứng cự tuyệt, trong lòng rất căm tức, tiền hắn kiếm từ mấy nhà giàu Hoa Dương không nhiều lắm, cũng đưa ra cái yêu cầu này, mấy nhà khác cũng cắn răng nói để cho hắn nhập cổ, chỉ là hàng năm ba bảy, Lưu tri phủ cầm ba, họ cầm bảy.

Trên thực tế Lưu tri phủ này muốn há mồm chờ sung rụng, không ra tiền vốn, cầm bạc không, có thể chia ba trong lòng cũng bằng lòng, hiệp thương với mấy nhà, hàng năm này vài chục vạn lượng bạc cũng không buồn.

Đang lúc đắc ý, không nghĩ tới đụng cái đinh mềm chỗ Tương Nghi, Lưu tri phủ rất tức giận, tiểu nha đầu này lại không biết phải trái, mình phải nghĩ cách, để cho Trà Trang Thúy Diệp của nàng đổi họ mới được! Hắn nhìn Tương Nghi cười lạnh: “Nếu Lạc tiểu thư không muốn để cho bản phủ tới học buôn bán, vậy coi như xong, chẳng qua là đến lúc đó Lạc tiểu thư ngàn vạn lần chớ hối hận!”

Lưu tri phủ bỏ những lời này, hoàn toàn là lợi dụng điểm yếu uy hiếp người khác, Tương Nghi ngồi đó, cũng không kinh hoảng, cười nhạt: “Lưu đại nhân, ngài cứ chuyên tâm vụ công tốt, làm ra thành tích, có thể được cất nhắc, so với làm ăn này không biết tốt hơn bao nhiêu!”

Nhìn mặt mũi Lưu tri phủ, Tương Nghi chỉ cảm thấy chán ghét, nàng vốn mang theo lá trà thượng hạng tới thăm Lưu tri phủ, không lường được hắn lại sẽ đòi hỏi nhiều, trực tiếp hỏi nàng muốn bạc, so với hắn, Đàm tri phủ cũng coi như là một quan tốt rồi.

“Ngươi tiểu nha đầu này, lại dám giáo huấn ta!” Lưu tri phủ giận dữ: “Được được được, tự nhiên ta phải cho ngươi nhìn sự lợi hại của bản phủ!”

Đi ra từ trong dinh thự của Lưu tri phủ, Tương Nghi vội vàng viết một phong thơ cho Dương lão phu nhân, nói về vị Tri phủ đại nhân mới tới này, nàng vừa viết vừa ảo não, mình giao thiệp quá ít với quan trường rồi, những chuyện không ưa này cũng không nhịn được, làm cho Lưu tri phủ kia quyết định muốn đối nghịch với mình. Nhưng vườn trà Thúy Diệp và Trà Trang Thúy Diệp là tâm huyết của nàng, nàng không muốn có người nhúng tay vào, mỗi tháng tân tân khổ khổ kiếm bạc phải bị Tri phủ tham lam kia lấy đi, quả thực không cam tâm tình nguyện.

Dương lão phu nhân trả lời làm Tương Nghi ổn định không ít: “Tương Nghi con hãy yên tâm, ta đã sớm nói với Tề tổng Đốc và cập kì chính sứ Lý đại nhân đã nói qua, vạn nhất có chuyện gì, chỉ cần phái người đưa tin qua, hai người bọn họ tự nhiên sẽ chiếu cố.”

Lòng Tương Nghi cảm kích, Dương lão phu nhân luôn phòng ngừa chu đáo như vậy, cái gì cũng muốn tốt cho nàng, Tổng đốc là quan lớn nhất trong hành tỉnh rồi, mà thừa tuyên Bố chính sử ty lại chuyên quản đủ loại chính sự của địa phương, có hai người bọn họ làm hậu trường, tự nhiên không cần lo lắng.

Nàng vội vàng phái Phương tẩu đưa hai phần lễ nặng đi chỗ Tề tổng Đốc và Lý đại nhân, hai người cũng cười từ chối: “Chuyện Dương lão phu nhân căn dặn, tự chúng ta sẽ lưu ý, cần gì phải tới tặng đồ, quả thực khách khí.”

Phương tẩu thông minh bực nào, tự nhiên biết bọn họ chỉ tìm cớ, cố ý để lễ trọng lại, nhưng hai vị đại nhân cũng đưa một khoản đáp lễ cho Phương tẩu mang về Hoa Dương. Tương Nghi nhìn những món đáp lễ kia, đều hết sức quý trọng, trong lòng rất cảm kích, nhìn nàng có hai cây □□ thay mình cản trở mặt trời rồi, cho dù Lưu tri phủ muốn gây sóng gió, cũng phải ước lượng kĩ càng.

Lưu tri phủ còn thật không biết sống chết làm ra chuyện tới.

Một ngày Tương Nghi đang ở trong vườn trà kiểm tra tình huống cây trà lớn lên, đột nhiên Toàn Quý vội vội vàng vàng chạy tới, nói người quan phủ đến, muốn bắt Ca Lạp Nhĩ đi, nói hắn là thám tử Bắc Địch, còn nói Tương Nghi bao che mật thám Bắc Địch thông đồng với địch, cũng phải bắt giam hậu thẩm.

Lưu ma ma nghe thì hết sức nóng nảy, đẩy Tương Nghi muốn nàng mau mau trốn: “Cô nương, không thể bị bắt, ngài mau trốn đi.”

Tương Nghi cười cười: “Ta trốn làm chi? Còn để cho Lưu tri phủ nhân cơ hội chiếm Trà Trang vườn trà của ta?”

Lưu tri phủ chủ yếu là muốn vơ vét bạc thôi, tánh mạng của mình nhất thời không có nguy hiểm gì, chẳng qua là phải đi đại lao ăn chút khổ thôi. Tương Nghi để cho Phương tẩu mau đi tìm Tề tổng Đốc và Lý đại nhân, mình thì ngồi xe đi Trà Trang Thúy Diệp.

Cửa Trà Trang một mảnh hỗn độn, trong tay Ca Lạp Nhĩ cầm một cây gậy dựa vào cửa tường viện thành thế đối chọi, trong tay mười mấy nha dịch cầm gông xiềng đứng đó, ai cũng không dám tiến lên.

□□ vừa vặn, mặt trời chiếu vào góc kia, vóc người Ca Lạp Nhĩ thật cao, trong tay giơ côn gỗ, mặt trắng như ngọc, một đôi mắt như bích lục mở thật to, phun ra ngọn lửa tức giận. Hắn đắm mình trong ánh mặt trời vàng chói, giống như vị thần đứng trên một đóa hoa sen, uy phong lẫm liệt, làm người ta không dám đến gần.

Tương Nghi nhìn Trà Trang Thúy Diệp, thấy bên cửa lớn không tổn hao gì, tự nhiên biết Ca Lạp Nhĩ là vì bảo vệ Trà Trang, cho nên mới cầm cây gậy vọt ra, dẫn người tới bên đường phố này, nàng vội vội vàng vàng đi lên trước, lớn tiếng quát: “Các vị quan gia, tiểu nhị của ta ở Hoa Dương này đã bốn năm, cho tới bây giờ chưa từng rời khỏi, nếu muốn nói hắn là mật thám Bắc Địch, các ngươi cũng nên lấy chứng cớ ra, sao có thể nói bắt người thì bắt người? Làm thế nào để cho người ta tin phục?”

Bộ đầu cầm đầu xoay người lại, thấy Tương Nghi đứng đó, cười ha ha một tiếng: “Đang chuẩn bị đợi một hồi đi vườn trà Thúy Diệp bắt ngươi, Lạc tiểu thư ngươi lại tự mình trở lại.”

Liên Kiều vội vàng ngăn phía trước Tương Nghi, gầm lên một câu: “Sao các ngươi có thể bắt người qua loa?”

“Chúng ta có thẻ Tri phủ đại nhân phát xuống.” Bộ đầu móc từ bên hông ra một cái thẻ trúc, quơ quơ với Tương Nghi: “Tự ngươi nhìn xem, bên trên là tên của ngươi?”

Lời còn chưa nói hết, bỗng nhiên bên kia có động tĩnh, một cây gậy đưa tới, khều thẻ trúc kia một cái, thẻ trúc đã bay ra khỏi tay, lung lay rơi xuống đất.

“Ca Lạp Nhĩ!” Liên Kiều kinh hô một tiếng, ánh mắt mở to nhìn thiếu niên mặc áo lam đang xông tới bên này, có chút nóng nảy.

Ca Lạp Nhĩ cũng không trả lời, chẳng qua là cây gậy huy động như phong hỏa luân vội vội vàng vàng vọt tới chỗ Tương Nghi, cây gậy kia kèm theo tiếng gió, ào ào vang dội, mấy nha dịch bị hắn ép lui về phía sau hai bước: “Ngươi là điên rồi phải không? Lại dám đánh quan sai!”

“Các ngươi ai dám bất lợi với Lạc tiểu thư, cây gậy của ta đây sẽ không nhận người!” Trong đôi mắt bích lục của Ca Lạp Nhĩ lóe ra một tia lạnh lùng, phảng phất là như sói phương bắc vậy, mang theo chút khát máu sảng khoái, nhìn đến những nha dịch kia kinh hồn bạt vía, rối rít tránh lui.

Ca Lạp Nhĩ một hơi thở vọt tới trước mặt Tương Nghi, duỗi tay nắm lấy nàng, ngăn nàng ở phía sau, dùng cây gậy chỉa vào mấy người kia, vừa mang Tương Nghi theo từ từ lui về phía sau, vừa giận trách: “Lạc tiểu thư, sao ngươi lại chạy đến Trà Trang Thúy Diệp? Không đi chỗ khác tránh một chút trước?”

Tương Nghi cười cười: “Ta đang chờ Lưu tri phủ kia bắt ta đi đây.”

“Cái gì?” Ca Lạp Nhĩ kinh hãi, nhìn Tương Nghi nói cười vui vẻ, không hề có một chút sợ nào, không khỏi ngẩn người: “Họ Lưu kia đang tính toán ngươi mà!” Trên mặt thiếu niên đều là thần sắc nóng nảy, nhìn da thịt như ngọc tuyết của Tương Nghi, trong lòng khẩn trương, quả thực không biết nên nói thế nào mới phải: “Lạc tiểu thư, ta che chở ngươi, để cho Phúc bá mang ngươi đi tránh một chút trước, ta ở đây bảo vệ Thúy Diệp Trà Trang, không để cho bọn họ làm hư việc buôn bán của ngươi.”

Ca Lạp Nhĩ nói vừa vội vừa nhanh, từ trong lời của hắn, có thể nghe ra hắn quan tâm tới mình, Tương Nghi đứng sau lưng Ca Lạp Nhĩ, chỉ cảm thấy phía trước có một bức tường, cũng nhìn không đến mặt của những nha dịch kia, áng chừng đi cà nhắc sắc nhọn, từ phía sau Ca Lạp Nhĩ nghiêng nửa gương mặt, mới thấy nha dịch đứng bên kia.

Trên đường có không ít người xem náo nhiệt, nhưng cũng chỉ nhìn xa xa, ai cũng không dám tới, trong cửa hàng đối diện có một chưởng quỹ nhiệt tâm cao giọng kêu với Ca Lạp Nhĩ: “Ca Lạp Nhĩ, ngươi đi theo các lão gia quan sai đi! Nói với Tri phủ đại nhân, chúng ta cũng có thể làm chứng thay ngươi, ngươi ở Hoa Dương này lâu như vậy, căn bản không có đi ra ngoài!”

Ca Lạp Nhĩ lắc đầu một cái: “Không được, ta phải giúp Lạc tiểu thư trông coi Thúy Diệp Trà Trang, muôn ngàn lần không thể bị tiểu nhân thừa lúc vắng mà vào.” Hắn dùng cây gậy chỉ chỉ một đám nha dịch kia, nghiêm nghị quát lên: “Ai dám đi lên, ta thấy một người đánh một người, ngàn vạn lần chớ trách ta không nói sớm! Không sợ chết thì lên đi!”

Bọn nha dịch thấy Ca Lạp Nhĩ như hổ sinh uy vậy, ai cũng không dám áp sát đến, vài người thương lượng một chút, có một kẻ về xin phép Lưu tri phủ.

Nhận được bẩm báo này, Lưu tri phủ giận đến nửa ngày không nói ra lời, hắn đã quyết định muốn ép bạc ra từ trên người Tương Nghi, thật không nghĩ đến lại gặp xương cứng, Ca Lạp Nhĩ kia rất làm người ta không thể tưởng tượng nổi. Hắn nhíu mày lại: “Mau mau, đi gọi hết nha dịch trong phủ qua, bản phủ tự mình mang người tới xem xem, nhìn xem tạp chủng dị tộc đó còn dám giương oai không!”

Nha dịch trong phủ nha kêu hết cũng chỉ năm mươi sáu người, nhưng Lưu tri phủ cảm thấy đây cũng dư dả rồi, hắn dương dương đắc ý ngồi lên kiệu quan, để cho người giơ bảng hiệu yên lặng tránh đường, lung la lung lay đến phố đông. Xuống kiệu quan, Lưu tri phủ thấy Ca Lạp Nhĩ đứng đó, sau lưng lộ ra một góc xiêm y màu tím nhạt, bên đầu vai còn lộ ra một búi tóc, bên trên có cây trâm lóe sáng, trong lòng biết rõ Tương Nghi đứng sau lưng Ca Lạp Nhĩ, hắn âm trầm cười một tiếng: “Lạc tiểu thư, ngươi tốt nhất thức thời, để cho thủ hạ của ngươi mau để cây gậy xuống, nếu không đến lúc đó tội của ngươi càng nặng thêm.”

Tương Nghi đi ra từ sau lưng Ca Lạp Nhĩ, cười một tiếng với Lưu tri phủ: “Lưu đại nhân, lối ăn này của ngươi thật khó coi, nếu ngươi cứ chấp mê bất ngộ, ta bảo đảm đến lúc đó người chịu tội là ngươi.”

Lưu tri phủ nghe lời nói này, giận đến da mặt đều biến thành màu tím đậm, quơ tay múa chân nhìn bọn nha dịch nói: “Mấy chục người các ngươi ngây ngô đứng làm chi? Đồng thời xông lên, còn không bắt tạp chủng dị tộc kia lại? Nhanh tiến lên cho bản phủ! Ai bắt được tặc tử Bắc Địch kia, bản phủ thưởng lớn!”

Nha dịch bên người Lưu tri phủ nghe lời này, bắt đầu hơi rục rịch, Tương Nghi thấy tình thế không ổn, lớn tiếng hét lên một tiếng: “Lưu tri phủ, làm người phải lưu đường lui cho mình, bây giờ ngươi dồn ép không tha, đến lúc đó chớ có ngay cả cơ hội khóc cũng không có!” Thừa dịp Lưu tri phủ thoáng sửng sờ suy nghĩ lời của nàng, Tương Nghi nói khẽ với Ca Lạp Nhĩ: “Bắn người phải bắn ngựa trước, bắt giặc phải bắt vua trước!”

“Biết!” Ca Lạp Nhĩ đột nhiên phát lực, chân khẽ chạm đất, cả người giống như một con chim lớn bay qua chỗ Lưu tri phủ.
Bình Luận (0)
Comment