Lưu tri phủ miễn cưỡng ở lại Hoa Dương hơn nửa năm, cụp đuôi làm người, đến cuối năm mới đi.
Tề tổng Đốc đến tột cùng là người tâm tư linh hoạt, hơn nửa năm sau mới động thủ, coi như bảo toàn mặt mũi của Lưu tri phủ, lúc cuối năm đi cũng là chuyện bình thường, chưa tính là nửa đường phạm tội bị đoạt quyền, hơn nữa còn vắt óc tìm kế cho Lưu tri phủ đi một chỗ không tính là kém, cho Lại bộ một công văn, để cho Lại bộ điều Lưu tri phủ đi qua.
Qua năm sau, Hoa Dương tới một vị tri phủ mới, họ Giang.
Vị Giang tri phủ mới tới này là một người lanh lợi, vừa mới tới Hoa Dương, thì hạ thấp tư thái thăm hỏi thương hội địa phương. Trong lòng của hắn hiểu rõ, phải làm ra thành tích, thì hai tay phải làm việc, một là thu thuế thu vào, một là hiểu rõ chính trị, Giang tri phủ cảm thấy, nên lập quan hệ tốt với nhà giàu Hoa Dương trước, sau này mới có thể thi hành biện pháp chính trị dễ dàng.
Ngày Giang tri phủ đến thương hội Hoa Dương, là ngày mùng tám.
Thương hội nhận được tin của nha môn Tri phủ, nói ngày thứ hai Tri phủ đại nhân mới tới muốn gặp mặt bọn họ, tự nhiên không dám khinh thường, từng người sớm tới thương hội chờ Giang tri phủ, mọi người gom lại một chỗ, suy nghĩ một hồi, vị Tri phủ mới tới này vì sao tới sớm như vậy, thường ngày Tri phủ đại nhân đến nhậm, đều ở nha môn Tri phủ, chờ bọn hắn mang theo quà tặng tới gõ cửa bái kiến, vị Giang tri phủ này thì trái ngược.
Giang tri phủ cũng đúng giờ, lúc Thần chính thì đến thương hội.
Mọi người đi ra ngoài đón, chỉnh sửa áo choàng ngoài, vạt áo đẩy vạt áo, tất tất tốt tốt.
Giang tri phủ bị đi vào, thấy mọi người thân thiện như thế, không khỏi dương dương đắc ý, nói một trận với các thương hộ, thì hỏi tơi Hoa Dương xuân nổi danh kia: “Ban đầu ta ở Vân Châu làm Tri châu, hai năm trước nghe nói Hoa Dương có một loaị trà gọi là Hoa Dương xuân, cũng không biết là sản nghiệp nhà nào?”
Mọi người cười nói: “Hôm nay Lạc tiểu thư không tới, phỏng chừng là có chuyện.”
Giang tri phủ lấy làm kinh hãi, chủ của Hoa Dương xuân này là một vị cô nương? Hắn để chuyện này trong lòng, tinh tế nghe ngóng các loại, mới biết vị Lạc tiểu thư kia là một tiểu cô nương năm nay mới đầy 14 tuổi.
Điều này sao có thể? Giang tri phủ hơi không dám tin tưởng, tự đi Trà Trang Thúy Diệp một chuyến, muốn đi gặp vị Lạc tiểu thư thần bí này một chút. Hôm đó vừa vặn Tương Nghi có mặt, để cho Thúy Chi dẫn Giang tri phủ vào phòng trà: “Dâng Đại hồng bào lên.”
Giang tri phủ nghe ba chữ “Đại hồng bào”, trong lòng không khỏi run một cái, lá trà này quý giá thế nào hắn biết, dù hắn làm Tri châu chừng mười năm, nhưng cũng còn chưa uống qua đại hồng bào này. Nhìn ngồi Tương Nghi phía sau, mặc một chiếc áo mềm nhẹ màu trắng làm nổi bật lên da thịt của nàng càng sáng bóng như ngọc, cái trán êm dịu đầy đặn, bên dưới đôi chân mày lá liễu có một đôi ánh mắt đen thẫm như đầm sâu.
Nhìn bộ dáng kia, thần tình thái độ lại già dặn được giống như là người trưởng thành, trong lòng Giang tri phủ hơi nghi ngờ, cũng không biết đây là gia giáo tốt nhà ai, cô nương tuổi tác nho nhỏ như vậy đã được bồi dưỡng ra làm chuyện lớn rồi. Nói chuyện với Tương Nghi mấy câu, Giang tri phủ càng kinh nghi, tiểu cô nương này nói năng khéo léo, ứng đối ngôn ngữ bắt không ra một chút chỗ sai, tâm tư tinh tế.
Giang tri phủ trở về phủ rồi thì trăm sự không thể giải, Hoa Dương này không có nhà giàu họ Lạc, trong chung quanh châu quận, Nghiễm Lăng lại có nhà họ Lạc, nhưng đã suy thoái từ lâu, làm sao có thể nuôi con gái ra như vậy? Hắn kêu sư gia đi vào hỏi thăm, sư gia nói vị này Lạc tiểu thư là Lạc gia Nghiễm Lăng, chẳng qua là đã ra Tộc, một mình ở Hoa Dương đã sáu năm.
“Tự mời ra Tộc?” Giang tri phủ cả kinh miệng cũng không thể chọn: “Nàng một mình ở sáu năm, chẳng lẽ không có ai trợ giúp hay sao?”
Sư gia gật đầu một cái nói: “Nghe nói Dương lão phu nhân Dương gia Nghiễm Lăng chính là người phía sau nàng, mấy năm trước còn đặc biệt đến vườn trà của nàng trong giúp nàng trồng cây. Ta là không có phúc thấy tận mắt, nhưng bên núi phượng hoàng có không ít người thấy xe ngựa Dương lão phu nhân, đều nói là xa hoa không thể tưởng tượng nổi!”
“ Dương lão phu nhân Dương gia Nghiễm Lăng?” Giang tri phủ cẩn thận suy nghĩ một chút, mới hiểu được Dương lão phu nhân đến tột cùng là ai, nhất thời ra mồ hôi lạnh cả người: “Ta biết rồi, ngươi lui ra.”
“Đại nhân, Lưu tri phủ trước kia là đắc tội Lạc tiểu thư mới bị điều đi.” Trước khi đi sư gia lời nói thành khẩn nói một câu: “Còn kinh động Tề tổng Đốc đấy.”
Giang tri phủ yên lặng ngồi một trận, bưng trà một uống chừng mấy ngụm, cuối cùng lau miệng đứng lên, thầm hạ quyết tâm, mình ở Hoa Dương đắc tội ai, cũng không thể đắc tội Lạc tiểu thư. Sau này chuyện của Lạc tiểu thư chính là chuyện của mình, nhất định phải không ngần ngại mà hỗ trợ.
Như vậy, Giang tri phủ đối với Lạc tiểu thư Trà Trang Thúy Diệp phá lệ để ý, chỉ hy vọng nàng có chuyện gì cần mình hỗ trợ, như vậy có thể gián tiếp lấy lòng Dương lão phu nhân rồi.
Ngày hôm đó đang ngồi trong phủ xem sổ thu thuế Hoa Dương tri huyện đưa lên, thì nghe bên ngoài có người ồn ào, ngẩng đầu lên nhìn một cái, chỉ thấy một nha dịch thở hỗn hển chạy vào: “Đại nhân, đại nhân, Trà Trang Thúy Diệp...”
Tinh thần Giang tri phủ lập tức tỉnh táo, một đôi mắt phát ra ánh sáng, đợi hơn hai tháng, cũng không thấy Thúy Diệp Trà Trang có chuyện gì, bây giờ cuối cùng hắn có đất dụng võ rồi hả? Hắn thẳng tắp sống lưng: “Mau mau khai đường!”
Bất kể là chuyện gì, chỉ cần đứng bên Lạc tiểu thư là được, cho dù nàng đuối lý, mình cũng phải tìm ra lý do cho nàng! Giang tri phủ sửa sang áo mũ, nện bước từ từ đi tới công đường, trong lòng âm thầm suy nghĩ, phải làm thế nào mới có thể không lộ ra dấu vết đứng bên Lạc tiểu thư đây.
Trên công đường nhiều người đang đứng, trong đó có một người bị người ép quỳ đó, Giang tri phủ định thần nhìn lại, không thấy Tương Nghi, trong lòng đang lẩm bẩm, lúc này Phương tẩu đứng trong công đường mở miệng nói chuyện: “Giang đại nhân, ta là quản sự Trà Trang Thúy Diệp, họ Phương. Người trên đất là một kẻ vô lại của thành Hoa Dương, tên là Lư thành, cấu kết với cô hắn, lại muốn thiết kế bôi nhọ danh tiếng Cô Nương chúng ta, để cho nàng gả cho cho hắn, may mắn mà Cô Nương đoán được, bắt lấy hắn, bây giờ đưa đến nha môn Tri phủ, xin đại nhân xử trí.”
Giang tri phủ nghe tố cáo lần này, lửa từ trong lòng bốc lên, đánh kinh đường mộc một cái: “Sao ngươi lại ác độc như vậy, lại muốn mưu hại Lạc tiểu thư của Trà Trang Thúy Diệp? Còn không mau mau khai thực!” Hắn nhìn Lư Thành kia, dáng vẻ vô lại, mày gian mắt chuột, nhìn ra là một kẻ hết ăn lại nằm, cũng muốn đi chấm mút Lạc tiểu thư, thật sự là □□ muốn ăn thịt thiên nga.
Lư Thành cũng chỉ là hoành hành ngang ngược ở đầu đường mà thôi, ở trên công đường làm sao còn có thể có dáng vẻ vô lại kia? Hắn gục đầu, một năm một mười nói rõ ràng mưu kế của Tiền Lư thị: “Đều là cô ta giựt giây, nếu không làm sao ta dám có tâm tư như vậy? Nàng nói Lạc tiểu thư gia tài vạn quán, cưới nàng cả đời này ta sẽ không lo ăn mặc nữa, hơn nữa nàng còn bảo đảm với ta, nhất định sẽ làm thành công, thuận lợi, ta cho nàng hai cửa hàng coi như là tạ lễ.”
Phương tẩu đưa huân hương gói kỹ tới: “Giang đại nhân, đây là vật chứng lục soát được trong lư hương căn phòng kia, trên huân hương này chắc chắn có thứ gì, ta ngửi mùi thơm thì thấy có chút không đúng, xin phái một người có kinh nghiệm qua nhìn một chút.”
Giang tri phủ gật đầu một cái, để cho nha dịch đi tiệm hương liệu tìm một người điều hương tới, sau đó từ trong ống lấy ra một cây tăm trúc, viết tên Tiền Lư thị lên: “Mau mau đi Tiền phủ, mang Tiền Lư thị kia tới đây.”
Tương Nghi ở Tiền phủ lôi lôi kéo kéo Tiền Lư thị, kết quả không thể lay động bà ta, nha hoàn bà tử Tiền phủ đều có mặt, làm sao có thể để cho nàng mang chủ tử kéo đi nha môn Tri phủ? Các phu nhân chung quanh cũng khuyên Tương Nghi: “Lạc tiểu thư, tha cho người được thì nên tha, nói thế nào Tiền lão phu nhân cũng là bà ngoại của ngươi, ngươi là tiểu bối, tự nhiên phải tôn kính nàng một chút.”
“Nàng là trưởng bối thì có thể tính toán ta? Nếu là nữ nhi của các ngươi bị gài bẫy, các ngươi có thể cứ làm qua loa như vậy không?” Tương Nghi nhìn những gương mặt từ mi thiện mục chung quanh, trong lòng rất là tức giận, nhóm người này ngoài mặt hiền hòa bất quá, thật giống như một lòng là muốn tốt cho nàng, nhưng vừa ra khỏi cánh cửa Tiền phủ này, còn không biết sẽ truyền thành cái dạng gì? Kiếp trước trong thành Nghiễm Lăng lời đồn đãi nổi lên bốn phía, người khắp thành đều nói nàng chân què, trên mặt tất cả đều là lỗ, hoa si, còn không đều là những phu nhân ăn cơm no không có chuyện gì làm truyền tới sao?
Giờ nàng bị tính toán, còn không cho nàng đi tìm chủ nhân tính toán này, thật sự xem Lạc Tương Nghi nàng là mảnh bùn mềm mại bóp tới bóp lui đúng không? Tương Nghi cười lạnh một tiếng: “Các ngươi thích thì khuyên, chỉ là ta không nghe khuyên bảo.” Nhìn Tiền Lư thị cố giả bộ trấn định một cái, Tương Nghi gật đầu một cái: “Chúng ta gặp trên công đường.”
Trong lòng Tiền Lư thị hoảng hốt, vội vàng bảo người làm: “Mau mau đưa ngăn nàng lại!”
Mấy bà tử đứng sau lưng Tiền Lư thị đuổi tới chỗ Tương Nghi, Hạ thị hoảng hồn, vội vàng ngăn trước người Tương Nghi, cười nhìn tiền Lư thị nói: “Mẹ, mẹ đại nhân đại lượng chớ so đo Tương Nghi, tuổi nàng còn nhỏ, thiếu niên khí thịnh...”
Tương Nghi nháy mắt với Liên Kiều, Liên Kiều hiểu ý, gật đầu một cái, từ một bên vọt ra, thừa dịp Tiền Lư thị không chú ý, một bước nhảy tót lên trước mặt nàng, chợt bắt được cổ của nàng, một tay trong từ búi tóc móc ra một cây trâm để ở yết hầu Tiền Lư thị: “Ngươi dám vô lễ với Cô Nương, ta là người đầu tiên ghim ngươi chết, ta chỉ là một nô tỳ, chết thì chết, một mạng để một mạng thì thế nào! Ngược lại bất kể thế nào, không thể để cho Cô Nương thua thiệt.”
Tiền Lư thị bị Liên Kiều giữ cổ, quả thực sợ mất mật, hai tay không ngừng hoa động: “Đừng đừng đừng, đừng nhúc nhích.”
Tương Nghi cười cười, từ sau lưng Hạ thị lượn qua: “Tiền Lư thị, ngươi nói không đánh chúng ta thì không đánh hả? Ngươi muốn Liên Kiều thả ngươi ra cũng đơn giản, ngươi đưa chúng ta đến cửa, cho những hạ nhân kia của ngươi lui ra, chớ theo ta tới.”
Tiền Lư thị nơm nớp lo sợ đồng ý, một tay Liên Kiều túm cánh tay của bà ta, một tay cầm cây trâm để ở cổ họng của bà ta như cũ, đẩy đi về phía trước, một đám phu nhân trợn mắt hốc mồm đi theo Tương Nghi về phía trước, người người lắc đầu không dứt: “Vị Lạc tiểu thư này quả thực quá cường thế rồi, khó trách tự mời ra Tộc, chính là một liệt nương! Sau này nhà ai dám cưới con dâu như vậy, khó tránh ngay cả mẹ chồng cũng dám thu thập!”
Tương Nghi đi phía trước, nghe người phía sau xì xào bàn tán, cũng lười đáp lời, chẳng qua là tiếp tục, Liên Kiều nghe thì không nhịn được, quay đầu lại hung tợn nhìn chằm chằm đám kia các phu nhân tức giận nói: “Các vị phu nhân yên tâm, các ngươi cứ cầm phần của cải của mình, những thiếu gia kia của các ngươi, Cô Nương chúng ta còn coi thường!”