Một chiếc thuyền lớn xuôi theo dòng nước, tiếng mái chèo bì bõm, hòa vào gió xuân, sơn thủy mien man, hai bờ song là hoa nở trải dài, đứng trên boong thuyền, nhìn cảnh sắc bay loạn hai bênbờ, có sự thoải mái nói không nên lời.
Gió xuân thổi làm dao động mặt nước trước mắt Tương Nghi, lại nhẹ nhàng kích thích tiếng lòng của nàng, cúi đầu nhìn dòng chảy trên mặt sông, lòng của nàng không thể bình tĩnh. Sau khoang truyền tới tiếng đàn đầu ngựa du dương, Tương Nghi thò đầu nhìn, chỉ thấy mặc thiếu niên xiêm y màu xanh lam kia đang ngồi dựa vào thành thuyền, một tay đè xuống dây đàn, một tay đang chậm rãi kéo.
Âm luật chảy xuống theo cung đàn hết sức thê uyển, lại mang đượm phong tình thảo nguyên, chắc là lúc này hắn đang nghĩ tới ngoài quê hương ngàn dặm? Tiếng đàn kia thanh lệ, không vui vẻ như đàn cổ Hoàng Nương Tử dạy, mang theo một chút tục tằng, vẫn ẩn chứa triền miên như trước.
Người Liên Kiều mặc quần áo màu đỏ ngồi ở chỗ đó, đôi mắt nhìn thiếu niên đang kéo đàn kia, yêu thương trong mắt thiếu nữ lóe sang như trân châu, lăn theo dây cung.
Tương Nghi kéo ống tay áo Phương tẩu, tỏ ý bảo nàng nhìn qua bên kia, Phương tẩu nhìn thiếu niên chuyên chú kéo đàn và thiếu nữ chuyên chú nghe đàn, trên mặt lộ ra nụ cười: "Nhìn như vậy, hai người là rất xứng đôi."
Mặc dù Phương tẩu cảm thấy Ca Lạp Nhĩ thích Tương Nghi, nhưng Liên Kiều đến gần hắn, Ca Lạp Nhĩ cũng không cự tuyệt, nếu hai người thường xuyên chung một chỗ, không chắc có thể nói lâu ngày sinh tình? Có lẽ hai người thật là có khả năng ở chung với nhau. Liên Kiều cũng là Phương tẩu nhìn lớn lên, tâm tư nha đầu này đơn thuần, không có tính tình gì xấu, cũng là một người tốt, giờ Phương tẩu nhìn, thấy nàng và Ca Lạp Nhĩ đúng là một đôi.
Tương Nghi nhìn hai người bên kia, lại quay mặt lại, nhìn mặt sông, thấy bên kia có mấy con chim, vỗ cánh, một chút xíu bọt nước tung tóe, phản xạ mặt trời, lóe ra ánh sáng đủ mọi màu sắc.
"Bọn nó đúng là tự do tự tại, hết sức nhàn nhã." Tương Nghi chỉ chỉ chim trên mặt nước, có mấy phần than thở: "Cả một ngày cái gì cũng không cần quản, chỉ cần những thứ nước chảy bèo trôi này qua, cũng rất thoải mái."
Hoàng Nương Tử đứng ở một bên xuất thần nhìn, thở thật dài một cái: "Đời người chỉ tram năm, thường có tram năm buồn. Cuộc sống này vốn dĩ nên mở lòng phóng khoáng, không suy nghĩ nhiều chuyện như vậy, lúc này mới sống vui sướng. Có lúc hâm mộ hoa cỏ cây cối kia, không có suy nghĩ cũng rất tốt, chỉ đứng lẳng lặng, làm chuyện mình nên làm."
Tương Nghi suy nghĩ một chút, cười lắc đầu: "Dù sao con người khác với hoa cỏ cây cối, nương tử thường thường dạy ta, trong thế giới có đủ loại người, ta đi ra từ Lạc gia cũng gặp không ít người tính cách khác biệt, cũng biết nếu mình không cố gắng bảo vệ mình, người ta sẽ muốn trèo lên đầu mình, sao có thể cái gì cũng không làm, cứ buông tay nước chảy bèo trôi như vậy đây."
"Tương Nghi, lúc trước con chỉ sẽ hỏi ta, nương tử, chẳng lẽ thật là cái lý này sao? Bây giờ con trưởng thành, có chủ kiến của mình rồi." Hoàng Nương Tử tán dương liếc mắt nhìn nàng: "Đến kinh thành, dung mạo tài hoa giống như con vậy, cũng có thểđặt chân trong vòng quý nữ kinh thành."
"Nương tử, làm gì khen ngợi con như vậy." Tương Nghi cười cười: "Con chỉ là thương hộ buôn bán, vòng quý nữ kinh thành kia thế nào có thể cho con đi vào."
Vòng quý nữ kinh thành, còn lâu mới tốt như Hoàng Nương Tử tưởng tượng, bên trong có đủ loại lợi ích mâu thuẫn, cũng không thiếu chuyện bẩn thỉu, thủ đoạn các nàng đối phó người, tinh tế hơn Tiền Lư thị Hoa Dương nhiều, đi một bước tính toán một bước, nếu tâm tư không kín đáo, sẽ làm ngươi rơi vào cạm bẫy lại không biết chuyện.
Kiếp trước Tương Nghi không có cơ hội giao thiệp với cái vòng kia, chỉ nghe bọn hạ nhân Trường Ninh Hầu phủ ngầm truyền qua đủ loại đồn đãi, đối với cái vòng kia sớm đã có một loại cảm giác sợ hãi sâu đậm, có lúc chỉ cần không lưu tâm làm sai một chuyện, hoặc là bị nhà tiểu thư quan to quý nhân quyền cao chức trọng ghi hận, có thể ngươi sẽ thân bại danh liệt vạn kiếp bất phục.
Nàng nghe nói qua có một tiểu thư bị đưa đi làm ni cô rồi, chỉ vì đến nàng cướp người yêu của cháu gái thái sư, bị người hãm hại mất trinh; nàng cũng nghe nói có vị tiểu thư vốn chuẩn bị gả lấy chồng, bỗng nhiên không giải thích được bị phu gia thóai hôn, nhất thời không nghĩ thông mà tự sát; còn có người rơi xuống nước trong yến hội, y phục bị làm dơ, khổ chủ bị hãm hại ngày thứ hai thành nhân vật chính trong lời mọi lời đồn của kinh thành, danh tiếng trở nên không chịu nổi, nuôi dưỡng trong khuê các không người dạm hỏi.
Nhưng có ai nào biết sự thật trong này? Tương Nghi lắc đầu một cái, nàng thật là không muốn đi vào vòng quý nữ mới nhìn qua vô cùng gọn gàng, lăn một vòng bên trong, một thân hôi thối đi ra.
Mấy ngày trước nhận được thư của Dương lão phu nhân, mời nàng đi kinh thành mở chi nhánh: "Chuyện bên Quảng Châu tương đối khó giải quyết, người bán kia đã chạy, bắt hắn về không phải chuyện nhanh chóng, thời gian không đợi người, làm ăn thì phải tiếc giờ như vàng, kinh thành là khu vực phồn hoa nhất đại chu, con tới chỗ này mở chi nhánh, cũng sẽ không kém Quảng Châu."
Dương lão phu nhân nói rất có đạo lý, Tương Nghi cầm thơ lập tức quyết định, mình nên lập tức hành động, đi đến kinh thành mở chi nhánh Trà Trang Thúy Diệp. Lúc này dặn dò này người trong cửa hàng, Lưu ma ma bởi vì nhất định phải cùng nàng tới kinh thành, chỉ có thể gọi Thúy Ngọc quản trân lung phường, Tần ma ma chuyên tâm ở Quảng Châu, hai vợ chồng Toàn Quý và Thúy Chi xử lý Trà Trang Thúy Diệp, hai người Thúy Hoa và hái trà nữ Lỗ Nhị Nha đồng thời quản vườn trà.
Nàng vốn muốn giữ Ca Lạp Nhĩ ở lại Hoa Dương, chẳng qua là Dương lão phu nhân dặn dò trong thư, nhất định phải mang thiếu niên dị tộc kia đến kinh thành, Tương Nghi không dám không nghe, cũng không biết hành động này của Dương lão phu nhân là ý gì, nhưng nàng biết Dương lão phu nhân làm việc tự nhiên có đạo lý của bà, mình không cần hỏi nhiều, chỉ mang theo Ca Lạp Nhĩ vào kinh là được.
Liên Kiều biết được phải đi kinh thành, vui vẻ mắt cũng mở to mấy phần, nghe nói Ca Lạp Nhĩ cũng cùng đi, càng vui mừng, cười nói cới Ca Lạp Nhĩ: "Ca Lạp Nhĩ, ngươi cũng có thể cùng đi đấy."
Ca Lạp Nhĩ cười một tiếng, đôi mắt chỉ dừng trên người Tương Nghi: "Ta muốn đi theo Lạc tiểu thư, nàng đi đâu ta đi đó."
Thuyền bè vừa đi vừa nghỉ, cũng không đi quá gấp, ở trên thuyền hơn mười ngày, cuối cùng đến kinh thành, xa xa nhìn thấy bến tàu phồn hoa, trong lòng chủ thuyền vui vẻ, chỉ về cột buồm thuyền dầy đặc đằng trước nói: "Lạc tiểu thư, đến kinh thành kia."
Phía trước sắc trời dần sáng, từ trong sương mù sáng sớm có thể thấy cột buồm thuyền mọc như rừng, có cái cánh buồm trên thuyền còn không có tháo xuống, vải buồm màu trắng màu vàng từng mảnh phất phới, giống như cờ xí. Còn chưa tới kinh thành bến tàu, chỉ thấy những chiếc thuyền này, là có thể nhìn ra phồn hoa trong đó, không giống bến tàu Hoa Dương, mỗi ngày dừng chừng mười con thuyền, vắng ngắt.
Nàng lại tới kinh thành.
Tương Nghi khẽ thở ra một hơi, lần này nàng đến, là mang theo hy vọng, mang theo hướng tới cuộc sống mới, không giống kiếp trước nàng đến kinh thành, đi theo sau lưng Lý phu tử kia, ngồi một chiếc xe ngựa mộc mạc vào kinh.
Trên bến tàu đã có người Dương phủ chờ sẵn, thấy Phương tẩu theo Tương Nghi đi lên bến tàu, cười đón: "Hôm qua lão phu nhân đã chờ mong một ngày, hôm nay cuối cùng có thể gặp Lạc tiểu thư rồi."
Xe ngựa Dương phủ chờ trên bến cảng, xa ngựa có màn che vân cẩm, làm người trên bến tàu không ngừng ghé mắt, không biết nhà cao môn đại hộ nào tới đón gia quyến. Thấy Tương Nghi ăn mặc tinh xảo, một thân xiêm y màu tím, toàn thân thêu tử đinh hương, nụ hoa kia màu tím nhạt, như ẩn như hiện trên vật liệu may mặc, trong lòng không khỏi khen hai tiếng, mặc dù mũ của tiểu thư này hạ xuống khăn che mặt, nhưng xem từ dáng người này, nhất định là một mỹ nhân tuyệt sắc, chỉ cần nhìn đôi tay nàng lộ bên ngoài, da thịt trắng nõn, thật giống như ngưng chi.
Xe ngựa lộc cộc, đi gần nửa canh giờ này mới tới Dương phủ.
Ở ca sớm có bọn sai vặt đón, thay Tương Nghi dời hành lý xuống xe, sau đó có ma ma dẫn Tương Nghi đi vào trong: "Trong kinh thành nhiều quy củ, cửa chính chỉ có chuyện lớn mới mở, lúc bình thường chỉ đi cửa hông, xin Lạc tiểu thư tha thứ."
Tương Nghi lại cười nói: "Nhập gia tùy tục, ma ma không cần giải thích, ta hiểu."
Liên Kiều cầm mũ Tương Nghi ở trong tay, nhìn khắp nơi, chắt lưỡi thán phục: "Hoa cỏ Dương phủ thật là đẹp mắt, có loại ta chưa từng không nhìn bái kiến." Đưa tay chỉ đóa hoa màu trắng bên cạnh hỏi "Đó là hoa gì?"
Bà tử híp mắt nhìn một chút, cười trả lời: "Lão phu nhân nói đó là hoa linh lan, cô nương nhìn đóa hoa có giống chuông hay không? Chính là kia loại khóa một đầu?"
"Thật là giống." Hoàng Nương Tử gật đầu liên tục: "Tâm tư Dương lão phu nhân thật là tinh xảo, lại có thể nuôi ra hoa như vậy."
"Lão phu nhân Nhà chúng ta thích nhất táy máy hoa hoa cỏ cỏ này, hoa này vốn không phải lớn lên ở đại chu chúng ta, là có ngoại bang tiến cống cho Hoàng thượng chừng mười bụi, Hoàng thượng giữ lại hai cây trồng ở Ngự hoa viẹn, còn lại thì ban cho lão phu nhân chúng ta, hoa trong ngự hoa viên chết hết, nhưng ở Dương phủ lại sống tốt, hoa tượng Ngự hoa viên cũng chạy tới hỏi lão phu nhân làm vườn thế nào!"
"Dương lão phu nhân thật là kỳ nữ!" Hoàng Nương Tử lập tức có ung dung hướng tới lòng: "Lần trước thấy bà chỉnh trà ở vườn trà Thúy Diệp, nhìn ra là tay lão luyện trong vườn, thật không nghĩ đến vẫn còn có công phu như vậy."
"Ngay cả Hoàng thượng, có lúc cũng sẽ tới Dương phủ chúng ta ngắm hoa đó." Bà tử đáp hết sức kiêu ngạo, sống lưng cũng thẳng tắp mấy phần.
Tương Nghi cũng không cảm thấy bất ngờ, kiếp trước nàng đã nghe đủ loại tin đồn về Dương lão phu nhân, kiếp này lại tiếp xúc Dương lão phu nhân một đoạn thời gian, đã sớm quen với Dương lão phu nhân, nếu không có bà chỉ điểm, chỉ sợ cũng không có Lạc Tương Nghi hôm nay.
trong Ngọc Thúy đường đứng cửa hai tiểu nha đầu vén rèm, thấy đoàn người Tương Nghi tới, hai người vội vàng giơ bức rèm thật cao lên: "Lạc tiểu thư tới, lão phu nhân vừa nãy vẫn còn hỏi đó."
Lưu ly trắng nõn, chiếu mặt trời bên ngoài Ngọc Thúy đường, lóe ra ánh sáng đủ mọi màu sắc, nhấp nhô lúc lên lúc trên mặt đất, giống như lòng Tương Nghi lúc này. Nàng đứng ở cửa dừng bước không tiến lên, tim đập rộn ràng, cũng không biết đến tột cùng làtại sao —— đều nói càng gần cố hương càng sợ hãi, nhưng nơi này lại không phải là cố hương của nàng, vì sao nàng có cảm giác tâm hoảng ý loạn này?
Hít một hơi thật sâu, Tương Nghi bước vào, trên mặt là nụ cười điềm đạm: "Lão phu nhân, Tương Nghi tới thăm bà đây."