Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 187

"Bà ngoại, bà một chút cũng không thương Gia Mậu." Gia Mậu đỡ tay của Dương lão phu nhân đi ở trong vườn hoa, xoay mặt nhìn một đám người đi ở phía sau một chút, thấy Ca Lạp Nhĩ kia đi cách người Tương Nghi không xa, trong lòng giống như đổ một bình giấm, chua ngày chua đêm, răng cũng sắp chua luôn.

"Con làm sao?" Dương lão phu nhân cười liếc mắt nhìn Gia Mậu, thấy lông mày của hắn hơi hơi nhíu lên, đưa tay vỗ mu bàn tay của hắn một cái: "Con là quan trạng nguyên danh chấn đại chu mà, sao nháy mắt một cái thì trở thành con nít? Dáng vẻ kia của con, giống y như lúc sáu bảy tuổi, dính vào bên người bà ngoại muốn này muốn kia, ta không cho con thì con ăn vạ không đi."

"Bà ngoại, không phải bà nói muốn thành toàn bộ cho Gia Mậu sao? Sao bây giờ đổi biện pháp hủy con và Tương Nghi?" Gia Mậu ục ục thì thầm, không cam lòng: "Sao lại để cho Ca Lạp Nhĩ đó ở Thiên Tâm Uyển của con? Chẳng lẽ hắn không nên ở ngoại viện sao? Hắn là ngoại nam, sao có thể ở trong nội viện!"

"Hừ, thật là vô dùng, như thế này mà cũng lo lắng, ở ngoại viện và nội viện có cái gì khác nhau?" Dương lão phu nhân chọc chọc cánh tay Gia Mậu, trên mặt lộ ra thần sắc không tán thành: "Ta nói ủng hộ con và Tương Nghi, là có điều kiện, chẳng lẽ con không nhớ rõ?"

"Tương Nghi phải yêu thích con." Gia Mậu mặt dày thấp giọng nói: "Chẳng lẽ bà ngoại không nhìn ra?"

"Bây giờ ta thật không nhìn ra Tương Nghi thích con." Dương lão phu nhân lắc đầu một cái: "Dưa hái xanh không ngọt, ta để cho Tương Nghi chính miệng nói cho ta biết người nàng thích là con, ta mới có thể tìm cách giúp con."

"Bà ngoại..." Gia Mậu không lời chống đỡ, lắc bả vai Dương lão phu nhân: "Bà ngoại tốt nhất, hiểu rõ Gia Mậu nhất mà."

"Ta nói con lùi lại thì phải lùi lại." Dương lão phu nhân kéo cánh tay Gia Mậu ra: "Con nên nghĩ cách làm cho Tương Nghi thích con, mà không phải ở bên lỗ tai ta lải nhải, nói những thứ vô ích này, mấu chốt ở chỗ Tương Nghi, con có biết hay không?"

Gia Mậu đáp một tiếng, quay đầu nhìn Tương Nghi phía sau, thấy nàng đi nhẹ nhàng, nói cười vui vẻ với Bảo Thanh Bảo Lâm vừa nói chuyện, cũng không nói chuyện với Ca Lạp Nhĩ, mới thoáng thả tâm tư xuống mấy phần, ánh mắt chuyển động: "Bà ngoại, ngày mai ta muốn đi Thúy Diệp Trà Trang với bà."

"Không phải con phải đi Hàn lâm viện?" Dương lão phu nhân kinh ngạc nói: "Chung quy không đến nổi ngay cả điểm danh cũng không đi chứ?"

"Con điểm danh rồi ra." Gia Mậu tràn đầy phấn khởi: "Những học sĩ kia sẽ không quản con đâu, bọn họ mỗi ngày đều giằng co nắm một chữ, thật không biết có cái gì hay mà tranh chấp. Hôm nay con ở Hàn lâm viện, nghe bọn họ chọn chữ trong Tứ thư, khảo cứu tới khảo cứu lui, con tùy tiện nói câu không có gì hay khảo cứu, theo nguyên bản là được, bọn họ dùng thần sắc khó lường nhìn con, phảng phất con làm sai chuyện  gì ghê gớm lắm. Con thấy mọi người không vui, chuồn về, không nghĩ tới vừa vặn gặp Tương Nghi."

" Những lão học sĩ trong Hàn lâm viện đều là mấy ngốc tử, hơi linh hoạt chút, ở Hàn lâm viện ngây ngô một hai năm thì đi." Dương lão phu nhân dặn dò Gia Mậu: "Con phải tránh không được kiêu ngạo, hậu sinh tiểu bối thì phải khiêm tốn một chút, dù bọn họ làm gì, con chỉ cần ngoan ngoãn nghe, nếu con nhất định phải nói chuyện, con cứ nói vài lời mơ mơ hồ hồ, chớ có để cho đám này ngốc tử căm tức, đến lúc đó họ sẽ dung văn thư người phụ trách đi đối phó con."

"Con biết." Gia Mậu gật đầu một cái: "Ở Hàn lâm viện, con nói ít nhất!"

Dương lão phu nhân dẫn Tương Nghi đi Hoa Vũ Các, đây là một viện nhỏ, trên tường viện bò đầy tử đằng, lá cây màu xanh lục tô điểm trọn mặt tường, bên trong lẻ tẻ lộ ra mấy chùm hoa màu tím nhạt. Bây giờ là tháng lúc, vẫn chưa tới mùa hoa, có mấy chum hoa đã là chuyện để cho người kinh ngạc, Tương Nghi nhìn kia lấm màu tím nhạt kia, nói không ra lời.

Lúc nàng lên đường, tử đằng bên Hoa Dương còn chưa có nụ, đi đường mất mười mấy ngày, coi như lúc này bên kia cũng chỉ mới vừa có nụ hoa, sao trong phủ Dương lão phu nhân lại có thể thấy đóa hoa rồi, huống hồ khí hậu kinh thành so với Hoa Dương còn phải lạnh không ít.

Chỉ là Dương lão phu nhân có cái gì không làm được? Tương Nghi cười cười, đi theo Dương lão phu nhân đi vào trong, trong viện dọn dẹp rất chỉnh tề, có hai tiểu nha đầu đang cầm chổi quét sân, thấy Dương lão phu nhân và Tương Nghi đi vào, cùng dừng công việc, hành lễ với hai người.

Dương lão phu nhân chỉ hai người bọn họ nói: "Đây là nha đầu làm việc nặng trong viện này, một tên là Kim Châu, một tên là Kim Ngọc, hai người đều là người nhu thuận, không tinh nghịch."

Kim Châu Kim Ngọc cười hì hì nói: "Đa tạ lão phu nhân khen ngợi." Hai người cầm chổi lên, tiếp tục quét dọn hoa rơi trên đất.

Đi vào phòng, mỗi một cửa cũng có sáu căn nhà song song, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, cửa sổ khắc hoa in bóng trên mặt đất, giống như đủ loại hoa cỏ trên mặt đất, tươi đẹp mỹ lệ.

Tương Nghi và Dương lão phu nhân đứng dưới hành lang, ánh mắt nhìn qua một bên, lại thấy Gia Mậu đứng bên cạnh khóm tử đằng, một thân xiêm y màu tím nhạt giống như hoa tử đằng, ánh mắt tha thiết nhìn về bên này. Nàng không tránh né hắn, chẳng qua là nhìn hắn cười một tiếng, Gia Mậu thấy Tương Nghi mỉm cười trên mặt, cũng nở nụ cười.

Nụ cười của nàng thật đẹp, Gia Mậu đứng đó, bị mặt trời chiếu làm toàn thân ấm áp, thấy nụ cười của Tương Nghi, điểm mùi vị chua chát tha phương mới về trong nháy mắt không cánh mà bay, trong lòng thoải mái giống như ngày nóng uống một chén nước mơ chua ướp lạnh. Xoay mặt nhìn Ca Lạp Nhĩ đứng ở cách đó không xa, Gia Mậu khe khẽ hừ một tiếng, đi hai bước sang bên cạnh.

Hắn mới không muốn Ca Lạp Nhĩ cũng có thể thấy Tương Nghi nhìn bên này mỉm cười, Tương Nghi là của hắn, ai cũng không thể cướp đi.

Ngày thứ hai dùng đồ ăn sáng xong, Tương Nghi đi theo Dương lão phu nhân đi ra ngoài, từ đầu đến cuối tổng cộng hai chiếc xe ngựa, Dương lão phu nhân mang theo Tương Nghi ngồi chiếc phía trước, bà vén rèm mềm mại lên, chỉ cho Tương Nghi chỗ phồn hoa náo nhiệt trong kinh thành: "Con có tửu lầu thấy bên kia không? Là một cửa tiệm lâu đời ở kinh thành, khu vực tốt nhất, ngay cạnh Kim Minh trì."

"Kim minh trì?" Bỗng nhiên Tương Nghi nghĩ tới một chuyện: "Đó là chỗ Trạng nguyên cưỡi ngựa khoa quan?"

Dương lão phu nhân cười một tiếng: " Ừ, tháng trước Gia Mậu còn mặc cẩm bào đỏ thẫm du nhai bên này đó, cái mũ trên đầu cắm hoa hạnh Hoàng thượng tự mình chiết, thần khí tốt vô cùng." bà vừa nói, vừa lén quan sát thần sắc Tương Nghi, thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia bỗng nhiên sáng một cái, khóe miệng khẽ giơ lên, lại chợt khôi phục bình tĩnh, trong lòng Dương lão phu nhân có mấy phần an ổn, ít nhất Tương Nghi vẫn có mấy phần quan tâm Gia Mậu.

Trà Trang Thúy Diệp tọa lạc ở giải đất phồn hoa của kinh thành, ba cái cửa hàng sát cạnh nhau. Xuống được xe đến, Tương Nghi thấy kia đỏ thắm trên cửa hiên có bảng hiệu màu chữ vàng lót đen, từ bên ngoài nhìn sáng sủa sạch sẽ, hơn nữa mơ hồ còn có một loại cảm giác quen thuộc.

Dương lão phu nhân cười nói: "Đi, đi vào nhìn một chút."

Cửa của cửa hàng khép hờ, đẩy ra đi vào trong, Tương Nghi mở ta mắt há hốc mồm.

Bố trí này, rõ ràng là Trà Trang Thúy Diệp kiếp trước! Hóa ra là nàng mở Trà Trang Thúy Diệp trước thời hạn Dương lão phu nhân muốn mở? Nghĩ đến chuyện Dương lão phu nhân mua vườn trà khắp nơi, Tương Nghi đột nhiên biết, hóa ra nàng ỷ vào ưu thế sống lại một đời, giành trước mở tiệm mà Dương lão phu nhân chuẩn bị mở.

Trong nháy mắt, Tương Nghi chỉ cảm thấy trên mặt nóng hừng hực, tựa như mình là một kẻ trộm hèn hạ, trộm thứ vốn không thứ thuộc về nàng.

"Tương Nghi, thế nào?" Dương lão phu nhân đứng ở sau viện, cười hơi chỉ bên trong nói: "Viện này không coi là nhỏ, ta để cho người tu sửa một phen ở trong đó, đến lúc đó phòng trà bên ngoài không đủ, bên trong cũng không thiếu."

Lời này càng làm Tương Nghi cảm thấy xấu hổ, kinh thành này tấc đất tấc vàng, Dương lão phu nhân thủ bút lớn như vậy lấy ba cửa hàng ra cho nàng kinh doanh Trà Trang, phần ân tình này cả cuộc đời nàng cũng báo đáp không xong. Trong mắt của nàng tràn đầy nước mắt, nghẹn ngào khó có thể mở miệng nói chuyện, chẳng qua là nhìn Dương lão phu nhân, môi hơi run rẩy.

"Ôi ôi ôi, Tương Nghi, con sao lại thế này?" Dương lão phu nhân móc một cái khăn từ trong túi tay áo ra: "Sao lại thành bộ dáng này? Mau mau lau đi, đừng để cho người nhìn trò cười!"

"Lão phu nhân đối với con thực quá tốt, Tương Nghi không biết làm sao báo đáp..." Tương Nghi nhận lấy khăn, đè lên mắt, lệ kia không chảy xuống từ trong mắt nữa. Bà nội của nàng, chỉ biết từng bước tính toán nàng, mà Dương lão phu nhân chỉ là một thân thích xa thật xa, lại chăm sóc nàng như vậy, chuyện này làm cho nàng thật sự rung động, nước mắt lau lại chảy, chảy lại lau.

"Con đang nói gì đấy!" Tay của Dương lão phu nhân đè trên bả vai Tương Nghi, lòng bàn tay vô cùng ấm áp: "Ta chẳng qua chỉ là nhìn con hợp ý, muốn giúp con một chút thôi, con là đứa bé ngoan, sau này làm rất tốt, tự nhiên sẽ có một phen thành tựu."

"Dạ." Tương Nghi cúi thấp đầu, ánh mắt nhìn cỏ xanh trên mặt đất, trái tim phập phòng từ trên xuống dưới, thật lâu không thể bình tĩnh.

"Hơn nữa, ta không phải miễn phí đưa cửa hàng cho con làm Trà Trang, ta phải thu tiền mướn đó." Dương lão phu nhân cười một đôi mắt híp lại: "Cứ dựa theo giá thị trường kinh thành mà tính, ta sẽ không thu nhiều bạc của con, nhưng cũng sẽ không ít đi một lượng, nên đưa bao nhiêu thì đưa bấy nhiêu, con cảm thấy như vậy thế nào?"

Tương Nghi dùng sức gật đầu một cái: " Được, cứ như vậy." Vừa nhấc mắt thấy nụ cười ân cần của Dương lão phu nhân, trong lòng chua xót, nước mắt không nhịn được lại rớt xuống.

"Bà ngoại, bà khi dễ Tương Nghi rồi hả?" Giọng của Gia Mậu vang lên bên người, Tương Nghi quay mặt lại nhìn một cái, chỉ thấy Gia Mậu mặc trường sam màu trắng đứng bên cạnh mình, cũng không biết hắn tới bao lâu, có lẽ mình chỉ lo rung động, căn bản không có chú ý tới bên người lại tới một người.

"Tuổi ta đã lớn như vậy, còn khi dễ tiểu cô nương hay sao?" Dương lão phu nhân vừa bực mình vừa buồn cười, Gia Mậu gặp chuyện của Tương Nghi, thì sẽ không động não, lại đùa giỡn với bà ngoại mình như vậy!

"Không có, lão phu nhân không có khi dễ ta." Tương Nghi vội vàng bảo vệ Dương lão phu nhân, bất mãn nhìn Gia Mậu một cái: "Gia Mậu ca ca ngươi không nên nói bậy bạ."

Gia Mậu cười ha ha một tiếng: "Ta đang nói đùa, không ngờ nàng tưởng thật."

Mới vừa vừa đi vào sân, thấy Tương Nghi cầm khăn lau nước mắt, trong lòng quýnh lên, vội vàng chạy tới, rất sợ là bà ngoại ở sau lưng nói mình và Tương Nghi không thích hợp, Gia Mậu thở dài một cái, lúc Tương Nghi không ở kinh thành hắn vẫn êm đẹp, thế nào Tương Nghi vừa tới, thì hắn hơi mơ hồ rồi.

Qua nhiều năm như vậy, hắn không dám đi quấy rầy Tương Nghi, vẫn đặt nàng ở trên đầu trái tim như trước, nhất cử nhất động của nàng cũng làm hắn ràng buộc. Cho dù hắn không thể đi Hoa Dương thăm nàng, nhưng mỗi buổi tối nhắm mắt lại, gương mặt kia liền hiện lên trước mắt.

Nhớ nhung, giống như cây mây và dây leo leo lên khắp nơi, lặng lẽ bao vây hắn, dáng người uyển chuyển trong trăng sáng kia, từ từ ăn mòn tim của hắn, để cho hắn cơ hồ không có không gian hô hấp.

"Tương Nghi." Gia Mậu hơi nở nụ cười.

Cuối cùng bọn họ lại chung một chỗ, người hữu duyên thì sẽ gặp nhau.
Bình Luận (0)
Comment